(1) Nước Gia-ven có khả năng tẩy màu và sát khuẩn. (2) Cho giấy quỳ tím vào dung dịch nước clo thì quì tím chuyển màu hồng sau đó nhanh chóng mất màu. (3) Trong phản ứng của HCl với MnO 2 thì HCl đóng vai trò là chất bị khử. (4) Trong công nghiệp, Cl 2 được điều chế bằng cách điện phân dung dịch NaCl (màng ngăn, điện cực trơ). Khi tham gia Điện quang diệt quái, người chơi sẽ có cơ hội nhập vai siêu nhân điện quang. Nhiệm vụ của bạn là đột nhập vào sào huyệt của kẻ thù để tiêu diệt chúng. Bạn hãy ngắm bắn chính xác nếu không sẽ không đủ đạn. Khi tiến lên cấp độ cao hơn, bạn sẽ có thêm vũ khí mới. Cách chơi game Điện quang diệt quái Trên máy tính sử dụng chuột để chơi Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter Chapter 31 Chapter 30 Chapter 29.2 Chapter 29.1 Chapter 28 Chapter 27 Chapter 26 Chapter 16 Chapter 15 Chapter 14 Chapter 13 Chapter 12 Chapter 11 Chapter 10 Chapter 9 Chapter 8 Chapter 7 Chapter 6 Chapter 5 Chapter 4 Chapter 3 Chapter 2 Chapter 1 Với từng nhịp đập của trái tim, tín hiệu điện sẽ lan truyền từ trên đỉnh cho đến đáy tim. Những dòng điện này tuy rất nhỏ (khoảng 1 phần nghìn Volt) nhưng lại có thể dò thấy được các cực điện ở những vị trí như chân, tay và ngực của bệnh nhân, sau đó truyền đến máy ghi. Tại Việt Nam, kết quả khảo sát năm 2021 của trang tìm việc IT topdev.vn cho thấy những lĩnh vực mà nhân sự được trả lương cao nhất trong nghề lập trình được chia thành 2 nhóm lớn: Công nghệ cao liên quan đến xu hướng trí tuệ nhân tạo (AI)/máy học và điện toán đám mây. jIfJyF. Văn ánCô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, đã thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở...Nguồn Sưu tầm Cuối tuần, Mạnh Nịnh sớm đã thức dậy chuẩn bị đi học phụ quả, vừa xuống dưới lầu cô phát hiện như mọi người đang tổng vệ sinh, tất cả đều được điều Văn Dư đang cắm hoa hồng vào bình, nhìn thấy Mạnh Nịnh bước xuống, híp mắt cười nói, “Nhị tiểu thư, chương trình học của cô sáng nay đã đổi thành chiều mai, bây giờ có có thể lên tầng thay một bộ đồ thật là chói mắt rồi xuống cũng được.”Nhìn chằm chằm Mạnh Nịnh vài giây, trong mắt ông chợt lóe lên thần sắc kinh diễm, dừng một chút còn nói tiếp, “Nhưng mà bây giờ nhìn Nhị tiểu thư cũng đã quá tốt rồi, cũng không cần ăn mặc gì đặc biệt.”Mạnh Nịnh mờ mịt hỏi, “Là ai muốn tới chơi sao?”Trương Văn Dư cười, “Là Lục phu nhân, Lục đại thiếu gia còn có Lục tiểu thư hôm nay sẽ tới đây, phu nhân đang trên đường trở về, cô cũng sớm dùng bữa sau đó chuẩn bị thôi.”Từ lúc biết Hứa gia và Lục gia muốn trở thành thông gia, đối tượng còn là Mạnh Nịnh, Trương Văn Dư ngày càng xem trọng cô rằng so Tống gia với Lục gia, cả hai đều có thế lực rất tốt, nhưng tập đoàn Tống thị chủ yếu vẫn là ở Thủ Thành bên kia, nếu về sau Hứa gia có xảy ra chuyện gì, nước xa không cứu được lửa gần, rất khó nói kết nữa, Hứa gia và Tống gia cũng không phải quan hệ thế gia, Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần là tự quen nhau, bát tự cũng chưa viết, biết đâu Tống gia không thích Hứa gia cũng Lục gia thì khác, ông nội Lục và ông nội Hứa từ nhỏ đã quen biết, quan hệ thân thiết, chỉ cần ông nội Hứa mở miệng, nhị tiểu thư nhất định sẽ được gả qua khí chất và dung mạo nhị tiểu thư bây giờ ra nói, còn có chỗ dựa là Hứa gia, về sau, thế gia công tử của Nam thành muốn cưới Mạnh Nịnh xem chừng là không đếm vậy, Nhị tiểu thư và Lục đại thiếu gia quả thực còn rất xứng Nịnh không biết Trương Văn Dư nghĩ vớ vẩn cái gì, chỉ cảm thấy ánh mắt ông ta như người đi săn thấy được con mồi, có chút sởn gai ốc, nhanh chân đi tới phòng Nịnh vừa ăn sáng xong, người của Lục gia đã nhìn thấy Hứa Nhiên đi từ trên xuống, thẳng tới chỗ Lục phu nay Hứa Nhiên còn trang điểm, so với ngày thường còn diễm lệ hơn vài phần, cô ta tới trước mặt Lục phu nhân, ngọt ngào gọi một tiếng, “Dì Lục.”Lục phu nhân rất thích đứa nhỏ Hứa Nhiên này, vừa hiểu chuyện vừa lễ nghĩa, còn rất xinh đẹp, bà cười một đó, bà nhìn thấy Mạnh Nịnh phía sau lưng Hứa Nhiên, vốn là không nghĩ gì nhưng nhìn rõ mặt của cô gái phía sau lại không khỏi giật mình, “Nhiên Nhiên, đây là… em gái cháu?”Thì ra, Trình Tuệ Văn không lừa bà, nhị tiểu thư Hứa gia thật sự trong một đêm biến thành tiên nữ, ngay cả khí chất cũng không như trước, bây giờ nhìn lại, quả thức là danh môn thục Nhan Trúc đã vọt tới trước mặt Mạnh Nịnh, cầm tay cô, không thể tin, “Xấu… chị Nịnh Nịnh?”Đôi mắt đào hoa của Lục Nhan Thanh có chút nhếch lên, đáy mắt âm trầm không rõ. Trò chơi này ngày càng thú Nhiên im lặng cắn môi, quay đầu nhìn Mạnh Nịnh, “Nịnh Nịnh, mau tới chào dì đi.”Mạnh Nịnh đi lên, cong môi, “Chào buổi sáng dì Lục.”Một cái nhăn mày hay tươi cười của thiếu nữ đều là phong tình, Lục phu nhân thoáng chốc như thấy được dáng vẻ mình lúc trẻ trên người cô, một lúc sau mới biết mình thất thần, nhẹ nhàng gật Tuệ Văn rất nhanh đã trở về Hứa gia, hai người sớm đã hẹn đi spa, cùng Lục phu nhân nói chuyện phiếm vài câu xong cùng ra khi ra ngoài còn bảo Hứa Nhiên đưa Lục Nhan Trúc lên trên, để không gian riêng cho Lục Nhan Thanh và Mạnh Nịnh, để hai người bồi dưỡng tình đây Mạnh Nịnh chỉ vội vàng gặp được Lục Nhan Thanh một lần, cũng chưa nói chuyện bao giờ, hiện tại lại cùng ngồi trên sofa, cảm thấy có chút xấu xấu hổ cũng chỉ có mình cô, đối phương tựa vào sofa, nâng ly trà lên uống, ung dung bình thản, giống như cô mới là khách, còn anh ta mới là chủ Nhan Thanh đặt ly trà trên tay xuống, tay đặt trên đầu gối, ôn hòa mở miệng, “Lần thứ hai gặp mặt, Hứa tiểu thư hình như thay đổi rất nhiều.”Mạnh Nịnh cười một tiếng, “Cảm ơn.”Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia tuy rằng có ý cười nhưng cô lại cảm thấy run rẩy sợ hãi, sâu trong trí nhớ như có gì đó muốn thoát nhíu mày, nguyên chủ và anh ta đáng ra không nên cùng xuất hiện mới Nhan Thanh nhìn hoa hồng tươi đẹp trong bình hoa, ánh mắt dần sâu hơn, “Nếu trưởng bối trong nhà đã có ý như vậy, Hứa tiểu thư bình thương thích cái gì, bây giờ có thể chia sẻ với tôi một chút.”Mạnh Nịnh bây giờ mới ý thức được ý đồ của Trình Tuệ Văn khi để hai người ở riêng với nhau, cũng giải thích được giá trị duy nhất trong di thư của nguyên chủ, đồng thời cũng hiểu được tại sao vừa rồi Trương Văn Dư nhìn mình như nên có thể nói, coi như đời này cô tránh khỏi tai nạn năm 18 tuổi, về sau vẫn sống ở thế giới này, cuộc sống của cô cũng không phải do cô làm chủ, hôn nhân chỉ có thể dựa vào lợi ích của Trình Tuệ Văn và Hứa Văn Thanh mà quyết một chút, cô đột nhiên nhớ tới người anh trai Hứa Dịch, năm thứ tư tốt nghiệp đại học về nước sẽ tiếp quản một nửa Hứa gia, thời điểm đó, chắc anh ta cũng không ép cô gả đi chứ?“Hứa tiểu thư?”Lục Nhan Thanh lên tiếng gọi Mạnh Nịnh, cô phục hồi tinh thần, “Tôi rất đơn giản, bình thường đều ở nhà đọc sách.”Lục Nhan Thanh yên lặng nhìn cô, “Là sách tâm lý sao?”Mạnh Nịnh mơ hồ, “Sao lại nói vậy.”Lục Nhan Thanh cười cười, “Nghe bác gái nói, tính cách Hứa tiểu thư ngày càng khiến người ta vui mừng, chẳng lẽ không phải do đọc sách tâm lý gì sao?” Ánh mắt anh ta mang theo nghiên cứu tìm tòi, sắc bén dọa người, Mạnh Nịnh cảm giác như anh ta đoán được cái gì, sau lưng đã toát ra lớp mồ hôi đợi cô trả lời, ánh mắt Lục Nhan Thanh đã khôi phục lại như trước, “Tôi chỉ đùa một chút, Hứa tiểu thư đừng để ý.”Mạnh Nịnh, “…”*Lễ chào cờ thứ hai, Mạnh Nịnh được tuyên dương là học sinh tiến bộ nhất, được mời lên phát biểu trước toàn trường, vừa đi lên đã hấp dẫn ánh mắt của mọi đứng bên cạnh người chủ trì, ánh hào quang hoàn toàn che lấp người bên Diễm đứng ở vị trí gần cuối, xa xa nhìn thiếu nữ phía trên, cô tươi cười xinh đẹp, vừa chân thật vừa mộng nhớ tới dáng vẻ cô cười với mình, dáng vẻ nghiêm túc đánh đàn dương cầm, một màn kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Diễm mím chặt môi, nhẹ nhàng nhắm mắt tốt đẹp như vậy, cuối cùng càng được nhiều người phát ánh mắt dính trên người cô kia liệu có phải cũng có tâm tư không thể cho ai biết như cậu hay không?Giống như cậu đêm đêm mơ màng tỉnh lại, trước mắt đều là khuôn mặt họ không xứng đứng ngang hàng với một ai xứng như Hứa Dịch nói vậy, cô không hiểu cái gì, được nuông chiều mà lớn lên, được người nhà che chở, không được chịu bất kì một chút tổn thương muốn che chở cô, muốn hái ánh trăng xuống, vụng trộm giấu những điều này, bây giờ cậu cũng chưa có khả năng làm mắt còn rất nhiều chuyện chờ cậu đi giờ cậu chỉ có thể khống chế tình cảm của mình, ngay lúc cô còn chưa thích ai, nhanh chóng chiếm giữ trái tim Nịnh vừa mới kéo cờ xong, người chủ trì lập tức tuyên bố nghi thức kết thúc, mọi người có thể giải nhìn thấy ánh mắt quen thuộc, xuyên qua dòng người, nhanh chóng tới trước mặt Khương Diễm đang đứng bất tháng ba, gió xuân nhẹ nhàng thổi, cây liễu đã bắt đầu mọc ra cành mới, hoa đào cũng đã kết gió, Khương Diễm có thể ngửi thấy mùi hương ngọt ngào quen thuộc trên người thiếu nữ, hương thơm thanh đạm, không có chút hỗn mở mắt ra, trong nháy mắt cảm thấy tất cả cảnh xuân như đã đứng trước mắt cậu chậm rãi rời cách rất gần, cậu mới phát hiện trên vành tai trắng nõn của thiếu nữ hôm nay đeo một đôi khuyên tai bạc hình ánh cậu nhìn tai mình không chớp mắt, Mạnh Nịnh ho nhẹ một tiếng, theo bản năng nâng tay chạm lên tai, “Khó coi sao?”Sáng sớm nay lúc cô tìm dây buộc tóc trong ngăn kéo thấy được, rất xinh đẹp nên nhân lúc lỗ tai chưa biến mất đeo là cô đời trước, dù thế nào cũng không dám đi xỏ khuyên tai, cô sợ đau, tất nhiên sẽ muốn tránh khỏi đau đớn không cần kết Khương Diễm khẽ lăn, giọng nói lạnh lùng, “Ừm.”Mạnh Nịnh không để ý cậu lạnh lùng, cười cười, “Vậy lần sau tôi không đeo nữa.”Cô cẩn thận đánh giá khuôn mặt cậu, mấy ngày không gặp, hôm nay cô chỉ muốn gặp cậu nói mày thiếu niên tuấn tú lãnh đạm, dáng vẻ nghiêm nghị sắc bén, dưới mắt còn có một chút xanh nhạt, nhìn có chút mệt Nịnh biết cậu vất vả, không chỉ đi làm thêm, còn phải chăm chỉ học tập, cho nên bình thường cô cũng ít khi muốn quấy rầy cuộc sống của cậu bây có khi nào cô vô cùng muốn gặp mới tìm cậu nói chuyện, giống như bây giờ đó không xa có nam sinh gọi cô, “Chị Nịnh, mau lên lớp thôi.”“Khương Diễm, tôi đi trước đây, cậu phải chăm sóc mình thật tốt đó.”Cô vẫy tay với cậu, xoay người chạy theo bàn Diễm đột nhiên phát hiện, bản thân mình cuối cùng vẫn chọn theo dục vọng nội tâm, tới gần cô, nỗ lực đến mức có một ngày có thể bẻ đi đôi cánh của cô, hoàn toàn chiếm hữu cô thành của tiện tới mức chính cậu cũng không chịu nổi bản thân.*Khương Diễm trở về nhà của mình, vừa muốn mở cửa lại nghe được tiếng bước chân phía sau, động tác dừng bình tĩnh xoay người, ánh mắt lạnh như băng. Khương Tuệ Như có chút sợ hãi ánh mắt của anh, nhưng quay đầu lại nhìn mấy người khỏe mạnh phía sau mình, trấn tĩnh nói, “Tháng này lão nương lại không có tiền, không phải mày đi làm thêm sao? Tốt xấu cũng nên cho tao tiền sinh hoạt phí đi.”Không đợi Khương Diễm trả lời, bà ta lấy từ trong túi ra vài tấm ảnh chụp, “Có người gửi cho tao mấy cái ảnh này, xem ra quan hệ giữa mày và đứa con gái Hứa gia kia cũng không tệ lắm, nếu mày không cho tao, tao bảo người ta đi gặp nó đòi.”Khương Diễm không nói chuyện, thản nhiên nhìn đám côn đồ phía sau bà cầm đầu Hoàng Mao cười hai tiếng, “Anh Diễm, hôm nay bọn tôi tới đây chỉ để truyền lời, ông chủ bảo cậu ngày mai qua tìm ông, còn nói đã suy nghĩ kĩ.”Mấy năm trước, thế lực ngầm của Nam Thành chủ yếu ở trên tay ông chủ nhà hắn ta và Lục Minh Hàn, sau này Lục gia thuận lợi tẩy trắng, mở công ty, còn thành công mở rộng thị trường ra nước lực Lục gia còn sót lại tập trung ở phố Giang Dương, mấy năm nay cùng với ông chủ nhà hắn nước sông không phạm nước bây giờ, ông chủ sống hơn nửa đời người bỗng muốn nói hoàn lương là gặp quỷ gì???Hoàng Mao nhìn thiếu niên họ từng đắc tội trước mặt, ruột gan cũng đều đã run sớm biết đây là nhân vật lợi hại, trước đây hắn ta không nên vì một người đàn bà mà tìm tới đều là nửa người dưới gây Tuệ Như sửng sốt hơn mười giây mới phản ứng ta mở to mắt, khó tin quay đầu, “Các người… gọi nó là gì? Ông chủ các người coi trọng khuôn mặt này sao? Tôi là mẹ nó, tôi có thể giúp ông chủ các người nói…”Hoàng Mao tiến lên che miệng Khương Tuệ Như, lúc trước hắn ta cầu xin ông chủ bảo vệ người vợ này, không để bà ta làm xằng làm bậy, cũng hại hắn ta đắc tội người trước mắt không biết bao nhiêu mà, chỉ cần nghĩ đến thiếu niên trước mắt là con trai của người đàn bà này, nội tâm hắn khó có thể che giấu được sự khinh trước thế lực cậu đơn bạc, bọn họ tìm đến cậu gây phiền toái, dù có đánh cậu, dẫm đạp cậu dưới lòng bàn chân như thế nào cũng không chịu mở miệng xin tha một câu, ánh mắt vĩnh viễn làm lòng người run Mao khinh thường nghĩ, coi như cậu cao ngạo, thân thế thượng lưu thì thế nào, còn không phải trong người chảy dòng máu của người đàn bà thấp hèn này sao?Chỉ là không biết bây giờ ông chủ bị cậu ta cho uống thuốc mê gì mà lại đứng về phía cậu chủ nhất định là đã già đến hồ đến đây, hắn ta cười lấy lòng, “Anh Diễm, nếu cậu muốn đưa người đàn bà này vào tù, có khả năng cần Hứa gia bên kia làm chứng, nhưng Hứa gia vẫn chưa công khai thân phận Nhị tiểu thư, cứ vậy ra mặt có chút liên lụy, lời đồn truyền đi cũng có khả năng gây bất lợi cho cậu. Vậy nên, ý của ông chủ là để bà ta vào viện tâm thần, để bà ta trong đó…dưỡng già.”Ở trong bệnh viện tâm thần sống đến già so với hình phạt vào tù còn đáng sợ hơn, ông chủ bảo bọn họ nói với Khương Diễm điều này, mục đích chính là muốn nhìn ra được một chút không đành lòng từ không đành lòng, tất nhiên sau này sẽ không thể làm việc lớn, ông chủ sẽ thay đổi quyết định lúc mà, Hoàng Mao hoảng sợ phát hiện, thần sắc thiếu niên phía trước từ đầu đến cuối cũng không có chút thay đổi, lạnh như băng, khuôn mặt lộ ra hơi thở chết này cậu lớn lên, nhất định sẽ trở thành ác mộng kinh khủng đối với bọn hãi từng chút xâm chiếm đại não. Trang viên hoa hồng của Lục gia rất lớn, có đủ các loại hoa hồng đầy màu sắc, tiếng chim hót trong trẻo bên tai không dứt. Lục Nhan Trúc sớm đã cho người chuẩn bị vài chiếc xe đặt ở cửa, rất nhiều bạn học của cô đều đạp xe tới trường, mà cô vẫn chưa biết đạp xe là gì. Cô nắm tay Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị biết đạp xe không? Chị dạy em đi mà?” Mạnh Nịnh chần chờ một chút, cô quả thật biết đạp, nhưng dạy người khác… chuyện này không có khả năng. Nghĩ một chút, cô dịu dàng nói, “Nếu không để anh trai chị dạy em được không? Chị cũng là anh ấy dạy cho mới biết.” Lục Nhan Trúc nghe xong, liều mạng lắc đầu, “Em không muốn…” Hứa Dịch cắt lời, “Không muốn gì mà không muốn, không phải là muốn học sao?” Anh giống như xách cổ Lục Nhan Trúc lôi về phía trước, “Nào, tới đây, chú nhất định sẽ dạy cháu thật tốt.” Hứa Dịch nhận mạnh chữ chú, nghe là biết muốn trả đũa cô. Lục Nhan Trúc, “…” Cô vừa giãy dụa vừa cầu cứu, “Chị Nịnh, anh Diễm, cứu em…” Mạnh Nịnh vừa định đuổi theo, cổ tay lập tức bị nắm lấy, cô ngẩn người nhìn về phía chủ nhân cánh tay. Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Khương Diễm mím môi, chính cậu cũng không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến vươn tay nắm lấy cổ tay cô. Thân thể lúc nào cũng phản ứng nhanh hơn lý trí. Tay cô mềm mại ấm áp, cậu cũng không muốn buông ra. Chu Tử Hào mười phần tự giác, “À… Tôi muốn đi xem em gái Lục một chút, hai người tiếp tục ngắm hoa đi, hoa hồng xanh này thực sự rất đẹp, nhìn nhiều một chút.” Mạnh Nịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi, “Khương Diễm, có phải Chu Tử Hào thích hoa hồng và giường công chúa không?” Khương Diễm híp mắt, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm. Rất nhanh, cậu đã phản ứng lại, biết cô hiểu lầm điều gì. Căn phòng ngủ trong nhà là chuẩn bị cho cô, cậu cảm thấy cô nhất định sẽ thích. Nhưng cuối cùng cậu cũng chỉ khẽ gật đầu, lưu luyến buông tay ra. Cậu thích cô bao nhiêu, những tâm tư âm u trong tâm trí, những niệm tưởng của cậu đối với cô, những thứ này, cậu đều không có cách nào nói ra cho cô biết. Mặt mày Mạnh Nịnh cong cong, lộ ra nụ cười tớ biết là vậy mà’. Cô cười mang theo vẻ giảo hoạt và tươi sáng, khiến cho thiếu niên rung động, trái tim của cậu đập ngày càng kịch liệt. Không biết vì sao, Khương Diễm cảm thấy mình một giây sau còn yêu người trước mắt này nhiều hơn một giây trước. Có thể do đôi mắt của cô, hoặc là nụ cười này đều khiến cậu cảm thấy vui vẻ. Biết rõ nếu hai người cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ là mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn, giống như chất độc mạn tính phát tác vậy, từng giọt từng giọt, sâu tới tận xương tủy, cho đến cuối cùng, bệnh tình nguy kịch không cách nào cứu chữa. Cậu thích cô chính là như vậy, giống như cô đã dùng độc với trái tim cậu vậy, không ngừng truyền tới toàn thân, truyền đến từng tế bào. Biết rõ rằng chỉ có rời xa cô, cậu mới có thể ức chế được độc tính, nhưng cậu vẫn không nhịn được tới gần cô. Chỉ vì muốn thấy khuôn mặt cô mà thôi. Cậu muốn khắc sâu tuổi mười bảy của cô trong tim, không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc nào. Mạnh Nịnh thấy Khương Diễm đang ngẩn người, đưa tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy, “Khương Diễm, cậu biết đạp xe không?” Khương Diễm thản nhiên đáp, “Chưa đạp bao giờ.” Ánh mắt Mạnh Nịnh đột nhiên sáng lên, “Tớ đạp xe đưa cậu đi ngắm hoa được không?” Khương Diễm, “…” Đối mặt với thiếu nữ tràn ngập vẻ chờ mong trước mắt, vành tai thiếu niên có chút phiếm hồng, giọng nói lạnh lùng, “Cậu không chở nổi.” Mạnh Nịnh năn nỉ, “Cậu cứ để tớ thử xem, sức lực của tớ cũng lớn mà.” Giọng nói mềm mại của thiếu nữ vừa vang lên, Khương Diễm biết mình từ chối không nổi, hầu kết chuyển động, “Ừm.” Trước kia Mạnh Nịnh từng được anh trai dạy đạp xe, kĩ thuật vẫn rất thành thạo, bởi vậy mà cô rất có lòng tin với mình, vừa nắm lấy tay lái, ngồi lên lớn mật gọi Khương Diễm, “Khương Diễm, cậu mau lên đây.” Giọng nói thiếu nữ tràn ngập hưng phấn, so với lần trước cậu chở cô bằng xe máy còn kích động hơn. Khương Diễm, “…” Cậu chậm rãi đi qua, ngồi ở ghế phía sau xe. Mạnh Nịnh quay đầu nhìn, thấy cậu đã ngồi xuống, lập tức đạp xe tiến về phía trước. Đoạn đường này vừa khóe là một cái dốc, cô cũng không cần phí sức, tay vững vàng đỡ đầu xe, ánh mắt xẹt qua từng chùm hoa mĩ lệ, tâm tình ngày càng tốt. Chỉ là, không được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy áo mình đang bị người kéo xuống, cô ngẩn người, thân xe lảo đảo một chút. Mạnh Nịnh kịp thời phản ứng, đỡ đầu xe, cũng may không làm xe bị đổ. Khương Diễm sợ cô bị ngã, cũng không có ý đồ kéo góc áo cô xuống nữa, chậm rãi dời đi ánh mắt, không còn nhìn một phần da thịt trắng nõn bên hông lộ ra nữa. * Lúc Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần tới nơi, Lục Nhan Trúc dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của Hứa Dịch đã biết đạp xe, mà Mạnh Nịnh và Khương Diễm cũng đã đi dạo được một vòng quanh trang viên. Lục Nhan Trúc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bảo người làm chuẩn bị một tấm thảm mềm mại đặt trên cỏ để mọi người ngồi cùng nhau. Không khí lúc này lại lần nữa rơi vào xấu hổ, ngoại trừ Lục Nhan Trúc không hề phát hiện, lúc cô mời mọi người tới đều quên nói với bọn họ sẽ có những người khác, cô cũng cho rằng quan hệ giữa họ đều là bạn tốt. Sức lực Mạnh Nịnh đã tiêu hao quá nhiều, sớm đã đói bụng, cô im lặng ngồi một bên ăn điểm tâm và hoa quả, ngẫu nhiên ăn được thứ gì ngon sẽ đưa qua cho Khương Diễm bên cạnh để cậu cũng có thể nếm thử. Ánh mắt Hứa Dịch ngồi đối diện không biết đã liếc tới bao nhiêu lần. Lục Nhan Trúc không hiểu, quan tâm hỏi, “Chú ơi, chú có phải có tật gì ở mắt không, sao cứ trợn trắng mắt lên vậy?” Hứa Dịch, “…” Tống Tinh Thần an vị đối diện Mạnh Nịnh và Khương Diễm, bên cạnh cậu ta là Hứa Nhiên. Cậu ta có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua trên người Mạnh Nịnh, phức tạp không rõ. Hứa Nhiên sớm đã chú ý tới cậu ta không thích hợp, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cười nói, “Tinh Thần, anh đi dạo cùng em đi? Chúng ta tới còn chưa kịp đi dạo với nhau.” Tống Tinh Thần gật đầu, trước khi đến hoàn toàn không nghĩ tới ở đây lại nhiều người như vậy, nhất là không nghĩ tới sẽ gặp Mạnh Nịnh. Dung nhan thiếu nữ xinh đẹp chiến thắng ngàn vạn hoa hồng, còn đẹp hơn tất cả những phong cảnh khác trên thế gian này. Sau khi hai người rời đi, Chu Tử Hào cũng mượn cớ đi vệ sinh chạy trốn. Đi dạo trong chốc lát, Hứa Nhiên phát hiện Tống Tinh Thần vẫn không yên lòng, cô không khỏi dừng bước cười lạnh, “Không phải bây giờ anh còn nghĩ tới Mạnh Nịnh đấy chứ?” Tống Tinh Thần nhíu mày, “Anh chỉ không nghĩ tới ở đây sẽ gặp được cô ấy.” Hứa Nhiên không thể tin mở to mắt, “Tống Tinh Thần, vậy mà anh thừa nhận? Được, vậy anh nói cho em biết, có phải anh bị cô ta quyến rũ rồi không? Các người có phải sau lưng tôi đến lên giường cũng lên rồi?” Có nằm mơ Tống Tinh Thần cũng không nghĩ tới Hứa Nhiên sẽ nói ra những lời như vậy, cậu ta khiếp sợ không nói nên lời. Mà Hứa Nhiên chỉ cho rằng cậu chấp nhận, bình tĩnh trở lại, “Anh nói xem, nếu em đem chuyện này nói với những người khác, mọi người sẽ nghĩ sao? Em gái quyến rũ bạn trai chị gái, Tống gia các người sẽ nghĩ sao, Thịnh Dương sẽ nghĩ thế nào…” Cô biết, người Tống gia sẽ không cho phép những gièm pha xảy ra. Tống Tinh Thần khôi phục tinh thần, “Nhiên Nhiên, anh và em gái em không xảy ra chuyện gì cả, đừng đoán mò.” “Không có chuyện gì?” Hứa Nhiên cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại mình mở album ảnh ra, đưa tới trước mặt cậu ta, “Thấy không? Đây là tin nhắn trước đây Mạnh Nịnh gửi cho anh, em đều mua lại được, anh nói không có chuyện gì? Anh lừa ai vậy?” Tống Tinh Thần nhíu mày, “Không phải em cũng nhìn thấy rồi sao? Một câu anh cũng không trả lời, hơn nữa những tin nhắn này cũng không thể chứng minh…” Hứa Nhiên nhếch môi cắt lời, “Phải, là Mạnh Nịnh không biết xấu hổ, là cô ta quyến rũ anh, em sẽ nói với mọi người tất cả, là cô ta có lỗi, chúng ta vẫn là người yêu, vậy có được không?” Tống Tinh Thần không thể tin nhìn cô ta, “Nhiên Nhiên, em thay đổi rồi.” Hứa Nhiên cất điện thoại vào túi áo, “Là em thay đổi sao? Là cô ta thay đổi, anh cũng đã thay đổi, ánh mắt anh bây giờ đã không rời khỏi cô ta nữa.” Cô gần như cuồng loạn nói ra, “Em coi cô ta là em gái ruột, nhưng cô ta thì sao, đoạt người nhà của em, sau lưng còn quyến rũ bạn trai em, không chỉ sau lưng, ngoài mặt cũng đã bắt đầu, anh thấy hôm nay cô ta ăn mặc lộ liễu như vậy, còn không phải vì hấp dẫn sự chú ý của anh sao?” Tống Tinh Thần yên lặng nhìn Hứa Nhiên vài giây, “Bây giờ em cần tỉnh táo suy nghĩ lại, anh đi trước, nhớ thay anh nói một tiếng với em gái Lục.” Hứa Nhiên nhìn bóng lưng cậu, mỉa mai cười một tiếng. Bây giờ cô còn không đủ bình tĩnh sao? Nếu cô không đủ bình tĩnh, cô đã sớm nói ra, sao có thể vì mặt mũi hai nhà Hứa – Tống mà chờ tới bây giờ. Một lúc sau, cô xoay người trở về. Chu Tử Hào trong bụi hoa đứng dậy, phủi đất trên người, lẩm bẩm, “Chị dâu hôm nay ăn mặc lộ liễu sao… Giống như quần áo có chút nhỏ, có thể do đồ năm ngoái năm nay mặc không vừa người mà.” * Lục Nhan Trúc muốn mọi người ở biệt thự một đêm, sáng hôm sau ăn xong trở về, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị, kết quả, Nhiên Nhiên và bạn trai tới không bao lâu đều lần lượt rời đi. Cũng may mà chú xấu xa đưa em gái về nhà, bởi vậy không có ở đây, cô rơi vào trạng thái hưng phấn, lôi kéo Mạnh Nịnh chạy đông chạy tây, muốn chơi đến phát điên rồi. Kết quả, vừa vui mừng đã biến thành đau buồn, trước khi ăn cơm tối, chú xấu xa đã trở về, nhưng tâm tình có vẻ không được tốt lắm. Lục Nhan Trúc từ bi không oán giận, bởi vì cô còn có chuyện quan trọng phải làm. Cơm nước xong, cô lôi kéo Mạnh Nịnh vào phòng mình. Mạnh Nịnh không hiểu, “Em muốn làm gì?” Lục Nhan Trúc thần thần bí bí vén ga giường lên, đặt hai bình rượu trái cây vị hoa hồng lên giường, cô chớp mắt, “Em trộm giấu đi, chỉ hai chúng ta uống, không để bọn họ uống đâu.” Mạnh Nịnh buồn cười, “Em mới có lớp mười, nhỏ như vậy không được uống rượu.” Lục Nhan Trúc bĩu môi, “Chị Nịnh, chị bị chú xấu xa lây bệnh rồi phải không? Nếu còn như vậy, em cũng không chơi với chị nữa.” Mạnh Nịnh, “…” Bên ngoài phòng Lục Nhan Trúc có một ban công lớn, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh bên ngoài. Cô lấy trong tủ ra hai chiếc ly, để Mạnh Nịnh cầm lấy hai chai rượu, hai cô gái đẩy cửa ban công, thoải mái ngồi xuống ghế sofa. Lục Nhan Trúc vẫn muốn uống rượu, nhưng trước nay người trong nhà quản rất chặt, cô chưa từng uống thử bao giờ, trước đó cô còn vụng trộm nhìn Lục Nhan Thanh uống rượu, nhìn xong càng tò mò hơn nữa. Mạnh Nịnh rót cho mình nửa ly, chỉ rót cho Lục Nhan Trúc có một chút, “Em chỉ được nếm thử thôi, không được uống nhiều, uống không quen thì đừng uống.” Lục Nhan Trúc vừa gật đầu vừa oán thầm, đúng là em gái chú xấu xa, lúc nghiêm túc không khác nhau tí nào. Cô còn chưa kịp nếm thử, chuông điện thoại trong phòng truyền ra, cô biết là Lục phu nhân gọi, lập tức chạy vào phòng. Ban đêm ở nông thôn thật sự rất đẹp, gió thổi thoang thoảng, hoa hồng trong trang viên theo gió lay động, tiếng côn trùng kêu cũng vô cùng êm tai, hương vị rượu trái cây cũng say lòng người. Mạnh Nịnh uống dần thành nghiện, mới đó đã uống hết nửa bình. Cô có chút mệt mỏi, tay chống đầu, mơ màng nhìn trời sao cách đó không xa, chậm rãi nhắm mắt, lại lạc vào mộng cảnh. Trong mơ, cô đứng trên tầng cao nhất bệnh viện, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, gió to rất lạnh, thân thể cô gầy yếu tới mức một giây sau có thể bị đẩy xuống dưới, rơi vào vực thẳm vô tận, giải quyết cuộc đời ngắn ngủi này. Nhưng mà một giây sau, cô chưa kịp nhảy xuống đã bị một cánh tay ôm chặt hông kéo xuống. Cô không còn sức giãy dụa, im lặng nằm trong lòng cậu, ngửi hương thuốc lá thoang thoảng trên người. Thiếu nữ nhíu mày, “Khương Diễm, bây giờ cậu còn hút thuốc?” Khương Diễm không nói gì, thân thể căng thẳng, cánh tay ôm chặt cô càng dùng lực hơn nữa, cậu cúi mặt sát cổ thiếu nữ, cắn lên đó, mùi máu lan tỏa trong khoang miệng. Cơ thể cô cũng không dễ dàng lưu lại sẹo, miệng vết thương lần trước cậu lưu lại sớm đã biến mất hoàn toàn. Cậu không dám tưởng tượng, nếu mình đến muộn chỉ một giây thôi sẽ xảy ra chuyện gì. Nỗi đau của cậu, áy náy của cậu, tất cả cảm xúc mâu thuẫn của cậu đều là do cô ban tặng, cậu còn chưa kịp làm gì với cô, cô đã muốn biến mất khỏi cuộc sống này. Dù thế nào, cô cũng đừng mơ tưởng có thể vứt bỏ cậu mà rời đi một mình. Cậu muốn nhốt cô lại trên đời này, nhốt cô trong thế giới của mình, cùng mình nếm trải tất cả khổ sở của thế gian. Thiếu nữ đã không còn cảm giác đau đớn, cô đã sớm chết lặng, vài giây sau, cô cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của cậu đang liếm lên vết thương của mình. Trong ánh mắt cô bỗng nhiên có hơi nước, cô nhẹ nhàng nói, “Khương Diễm, để kiếp sau tôi bồi thường cho cậu, đời này, cậu bỏ qua cho tôi, có được không?” Môi cậu dán lên da thịt của cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, “… Bồi thường tôi như thế nào?” Thiếu nữ không hiểu sao nở nụ cười, đôi mắt cháy lên chút ánh sáng, “Không biết.” Cô cười cậu ngu xuẩn, cười cậu ngây thơ, cười cậu còn tin lời nói dối của mình. Làm gì có kiếp sau. Đồ ngốc. … Lục Nhan Trúc còn nằm lỳ trên giường nói chuyện với Lục phu nhân, nghe động tĩnh kéo ra của cửa ban công, cô quay đầu, thấy Mạnh Nịnh chậm rãi đi vào. Trong phòng không bật đèn, cô không thấy rõ khuôn mặt Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị muốn về phòng sao?” Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ừm’ một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài. Ra khỏi phòng Lục Nhan Trúc, cô nhìn mấy cánh cửa phòng giống hệt nhau, sầu não, vậy đâu là phòng của cô. Đại não Mạnh Nịnh bị say mê, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, tùy tiện đẩy một cánh cửa đi vào. Trong phòng không bật đèn, cũng không có người, cô nghĩ, đây nhất định chính là phòng mình. Một giây sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm. Trang viên hoa hồng của Lục gia rất lớn, có đủ các loại hoa hồng đầy màu sắc, tiếng chim hót trong trẻo bên tai không Nhan Trúc sớm đã cho người chuẩn bị vài chiếc xe đặt ở cửa, rất nhiều bạn học của cô đều đạp xe tới trường, mà cô vẫn chưa biết đạp xe là nắm tay Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị biết đạp xe không? Chị dạy em đi mà?”Mạnh Nịnh chần chờ một chút, cô quả thật biết đạp, nhưng dạy người khác… chuyện này không có khả một chút, cô dịu dàng nói, “Nếu không để anh trai chị dạy em được không? Chị cũng là anh ấy dạy cho mới biết.”Lục Nhan Trúc nghe xong, liều mạng lắc đầu, “Em không muốn…”Hứa Dịch cắt lời, “Không muốn gì mà không muốn, không phải là muốn học sao?”Anh giống như xách cổ Lục Nhan Trúc lôi về phía trước, “Nào, tới đây, chú nhất định sẽ dạy cháu thật tốt.”Hứa Dịch nhận mạnh chữ chú, nghe là biết muốn trả đũa Nhan Trúc, “…”Cô vừa giãy dụa vừa cầu cứu, “Chị Nịnh, anh Diễm, cứu em…”Mạnh Nịnh vừa định đuổi theo, cổ tay lập tức bị nắm lấy, cô ngẩn người nhìn về phía chủ nhân cánh mắt hai người giao nhau trong không Diễm mím môi, chính cậu cũng không biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến vươn tay nắm lấy cổ tay thể lúc nào cũng phản ứng nhanh hơn lý cô mềm mại ấm áp, cậu cũng không muốn buông Tử Hào mười phần tự giác, “À… Tôi muốn đi xem em gái Lục một chút, hai người tiếp tục ngắm hoa đi, hoa hồng xanh này thực sự rất đẹp, nhìn nhiều một chút.”Mạnh Nịnh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt sáng lấp lánh mang theo ý cười, nhẹ giọng hỏi, “Khương Diễm, có phải Chu Tử Hào thích hoa hồng và giường công chúa không?”Khương Diễm híp mắt, không hề chớp mắt nhìn cô chằm nhanh, cậu đã phản ứng lại, biết cô hiểu lầm điều phòng ngủ trong nhà là chuẩn bị cho cô, cậu cảm thấy cô nhất định sẽ cuối cùng cậu cũng chỉ khẽ gật đầu, lưu luyến buông tay thích cô bao nhiêu, những tâm tư âm u trong tâm trí, những niệm tưởng của cậu đối với cô, những thứ này, cậu đều không có cách nào nói ra cho cô mày Mạnh Nịnh cong cong, lộ ra nụ cười tớ biết là vậy mà’.Cô cười mang theo vẻ giảo hoạt và tươi sáng, khiến cho thiếu niên rung động, trái tim của cậu đập ngày càng kịch biết vì sao, Khương Diễm cảm thấy mình một giây sau còn yêu người trước mắt này nhiều hơn một giây thể do đôi mắt của cô, hoặc là nụ cười này đều khiến cậu cảm thấy vui rõ nếu hai người cứ tiếp tục như vậy sẽ chỉ là mọi chuyện trở nên không thể cứu vãn, giống như chất độc mạn tính phát tác vậy, từng giọt từng giọt, sâu tới tận xương tủy, cho đến cuối cùng, bệnh tình nguy kịch không cách nào cứu thích cô chính là như vậy, giống như cô đã dùng độc với trái tim cậu vậy, không ngừng truyền tới toàn thân, truyền đến từng tế rõ rằng chỉ có rời xa cô, cậu mới có thể ức chế được độc tính, nhưng cậu vẫn không nhịn được tới gần vì muốn thấy khuôn mặt cô mà muốn khắc sâu tuổi mười bảy của cô trong tim, không muốn bỏ qua bất cứ khoảnh khắc Nịnh thấy Khương Diễm đang ngẩn người, đưa tay ra trước mặt cậu vẫy vẫy, “Khương Diễm, cậu biết đạp xe không?”Khương Diễm thản nhiên đáp, “Chưa đạp bao giờ.”Ánh mắt Mạnh Nịnh đột nhiên sáng lên, “Tớ đạp xe đưa cậu đi ngắm hoa được không?”Khương Diễm, “…”Đối mặt với thiếu nữ tràn ngập vẻ chờ mong trước mắt, vành tai thiếu niên có chút phiếm hồng, giọng nói lạnh lùng, “Cậu không chở nổi.”Mạnh Nịnh năn nỉ, “Cậu cứ để tớ thử xem, sức lực của tớ cũng lớn mà.”Giọng nói mềm mại của thiếu nữ vừa vang lên, Khương Diễm biết mình từ chối không nổi, hầu kết chuyển động, “Ừm.”Trước kia Mạnh Nịnh từng được anh trai dạy đạp xe, kĩ thuật vẫn rất thành thạo, bởi vậy mà cô rất có lòng tin với mình, vừa nắm lấy tay lái, ngồi lên lớn mật gọi Khương Diễm, “Khương Diễm, cậu mau lên đây.”Giọng nói thiếu nữ tràn ngập hưng phấn, so với lần trước cậu chở cô bằng xe máy còn kích động Diễm, “…”Cậu chậm rãi đi qua, ngồi ở ghế phía sau Nịnh quay đầu nhìn, thấy cậu đã ngồi xuống, lập tức đạp xe tiến về phía đường này vừa khóe là một cái dốc, cô cũng không cần phí sức, tay vững vàng đỡ đầu xe, ánh mắt xẹt qua từng chùm hoa mĩ lệ, tâm tình ngày càng là, không được bao lâu, cô đột nhiên cảm thấy áo mình đang bị người kéo xuống, cô ngẩn người, thân xe lảo đảo một Nịnh kịp thời phản ứng, đỡ đầu xe, cũng may không làm xe bị Diễm sợ cô bị ngã, cũng không có ý đồ kéo góc áo cô xuống nữa, chậm rãi dời đi ánh mắt, không còn nhìn một phần da thịt trắng nõn bên hông lộ ra Hứa Nhiên và Tống Tinh Thần tới nơi, Lục Nhan Trúc dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của Hứa Dịch đã biết đạp xe, mà Mạnh Nịnh và Khương Diễm cũng đã đi dạo được một vòng quanh trang Nhan Trúc chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, bảo người làm chuẩn bị một tấm thảm mềm mại đặt trên cỏ để mọi người ngồi cùng khí lúc này lại lần nữa rơi vào xấu hổ, ngoại trừ Lục Nhan Trúc không hề phát hiện, lúc cô mời mọi người tới đều quên nói với bọn họ sẽ có những người khác, cô cũng cho rằng quan hệ giữa họ đều là bạn lực Mạnh Nịnh đã tiêu hao quá nhiều, sớm đã đói bụng, cô im lặng ngồi một bên ăn điểm tâm và hoa quả, ngẫu nhiên ăn được thứ gì ngon sẽ đưa qua cho Khương Diễm bên cạnh để cậu cũng có thể nếm mắt Hứa Dịch ngồi đối diện không biết đã liếc tới bao nhiêu Nhan Trúc không hiểu, quan tâm hỏi, “Chú ơi, chú có phải có tật gì ở mắt không, sao cứ trợn trắng mắt lên vậy?”Hứa Dịch, “…”Tống Tinh Thần an vị đối diện Mạnh Nịnh và Khương Diễm, bên cạnh cậu ta là Hứa ta có chút không yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng xẹt qua trên người Mạnh Nịnh, phức tạp không Nhiên sớm đã chú ý tới cậu ta không thích hợp, đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay cười nói, “Tinh Thần, anh đi dạo cùng em đi? Chúng ta tới còn chưa kịp đi dạo với nhau.”Tống Tinh Thần gật đầu, trước khi đến hoàn toàn không nghĩ tới ở đây lại nhiều người như vậy, nhất là không nghĩ tới sẽ gặp Mạnh nhan thiếu nữ xinh đẹp chiến thắng ngàn vạn hoa hồng, còn đẹp hơn tất cả những phong cảnh khác trên thế gian khi hai người rời đi, Chu Tử Hào cũng mượn cớ đi vệ sinh chạy dạo trong chốc lát, Hứa Nhiên phát hiện Tống Tinh Thần vẫn không yên lòng, cô không khỏi dừng bước cười lạnh, “Không phải bây giờ anh còn nghĩ tới Mạnh Nịnh đấy chứ?”Tống Tinh Thần nhíu mày, “Anh chỉ không nghĩ tới ở đây sẽ gặp được cô ấy.”Hứa Nhiên không thể tin mở to mắt, “Tống Tinh Thần, vậy mà anh thừa nhận? Được, vậy anh nói cho em biết, có phải anh bị cô ta quyến rũ rồi không? Các người có phải sau lưng tôi đến lên giường cũng lên rồi?”Có nằm mơ Tống Tinh Thần cũng không nghĩ tới Hứa Nhiên sẽ nói ra những lời như vậy, cậu ta khiếp sợ không nói nên Hứa Nhiên chỉ cho rằng cậu chấp nhận, bình tĩnh trở lại, “Anh nói xem, nếu em đem chuyện này nói với những người khác, mọi người sẽ nghĩ sao? Em gái quyến rũ bạn trai chị gái, Tống gia các người sẽ nghĩ sao, Thịnh Dương sẽ nghĩ thế nào…”Cô biết, người Tống gia sẽ không cho phép những gièm pha xảy Tinh Thần khôi phục tinh thần, “Nhiên Nhiên, anh và em gái em không xảy ra chuyện gì cả, đừng đoán mò.”“Không có chuyện gì?”Hứa Nhiên cười lạnh một tiếng, cầm điện thoại mình mở album ảnh ra, đưa tới trước mặt cậu ta, “Thấy không? Đây là tin nhắn trước đây Mạnh Nịnh gửi cho anh, em đều mua lại được, anh nói không có chuyện gì? Anh lừa ai vậy?”Tống Tinh Thần nhíu mày, “Không phải em cũng nhìn thấy rồi sao? Một câu anh cũng không trả lời, hơn nữa những tin nhắn này cũng không thể chứng minh…”Hứa Nhiên nhếch môi cắt lời, “Phải, là Mạnh Nịnh không biết xấu hổ, là cô ta quyến rũ anh, em sẽ nói với mọi người tất cả, là cô ta có lỗi, chúng ta vẫn là người yêu, vậy có được không?”Tống Tinh Thần không thể tin nhìn cô ta, “Nhiên Nhiên, em thay đổi rồi.”Hứa Nhiên cất điện thoại vào túi áo, “Là em thay đổi sao? Là cô ta thay đổi, anh cũng đã thay đổi, ánh mắt anh bây giờ đã không rời khỏi cô ta nữa.”Cô gần như cuồng loạn nói ra, “Em coi cô ta là em gái ruột, nhưng cô ta thì sao, đoạt người nhà của em, sau lưng còn quyến rũ bạn trai em, không chỉ sau lưng, ngoài mặt cũng đã bắt đầu, anh thấy hôm nay cô ta ăn mặc lộ liễu như vậy, còn không phải vì hấp dẫn sự chú ý của anh sao?”Tống Tinh Thần yên lặng nhìn Hứa Nhiên vài giây, “Bây giờ em cần tỉnh táo suy nghĩ lại, anh đi trước, nhớ thay anh nói một tiếng với em gái Lục.”Hứa Nhiên nhìn bóng lưng cậu, mỉa mai cười một giờ cô còn không đủ bình tĩnh sao?Nếu cô không đủ bình tĩnh, cô đã sớm nói ra, sao có thể vì mặt mũi hai nhà Hứa – Tống mà chờ tới bây lúc sau, cô xoay người trở Tử Hào trong bụi hoa đứng dậy, phủi đất trên người, lẩm bẩm, “Chị dâu hôm nay ăn mặc lộ liễu sao… Giống như quần áo có chút nhỏ, có thể do đồ năm ngoái năm nay mặc không vừa người mà.”Lục Nhan Trúc muốn mọi người ở biệt thự một đêm, sáng hôm sau ăn xong trở về, ngay cả phòng cũng đã chuẩn bị, kết quả, Nhiên Nhiên và bạn trai tới không bao lâu đều lần lượt rời may mà chú xấu xa đưa em gái về nhà, bởi vậy không có ở đây, cô rơi vào trạng thái hưng phấn, lôi kéo Mạnh Nịnh chạy đông chạy tây, muốn chơi đến phát điên quả, vừa vui mừng đã biến thành đau buồn, trước khi ăn cơm tối, chú xấu xa đã trở về, nhưng tâm tình có vẻ không được tốt Nhan Trúc từ bi không oán giận, bởi vì cô còn có chuyện quan trọng phải nước xong, cô lôi kéo Mạnh Nịnh vào phòng Nịnh không hiểu, “Em muốn làm gì?”Lục Nhan Trúc thần thần bí bí vén ga giường lên, đặt hai bình rượu trái cây vị hoa hồng lên giường, cô chớp mắt, “Em trộm giấu đi, chỉ hai chúng ta uống, không để bọn họ uống đâu.”Mạnh Nịnh buồn cười, “Em mới có lớp mười, nhỏ như vậy không được uống rượu.”Lục Nhan Trúc bĩu môi, “Chị Nịnh, chị bị chú xấu xa lây bệnh rồi phải không? Nếu còn như vậy, em cũng không chơi với chị nữa.”Mạnh Nịnh, “…”Bên ngoài phòng Lục Nhan Trúc có một ban công lớn, có thể quan sát toàn bộ phong cảnh bên lấy trong tủ ra hai chiếc ly, để Mạnh Nịnh cầm lấy hai chai rượu, hai cô gái đẩy cửa ban công, thoải mái ngồi xuống ghế Nhan Trúc vẫn muốn uống rượu, nhưng trước nay người trong nhà quản rất chặt, cô chưa từng uống thử bao giờ, trước đó cô còn vụng trộm nhìn Lục Nhan Thanh uống rượu, nhìn xong càng tò mò hơn Nịnh rót cho mình nửa ly, chỉ rót cho Lục Nhan Trúc có một chút, “Em chỉ được nếm thử thôi, không được uống nhiều, uống không quen thì đừng uống.”Lục Nhan Trúc vừa gật đầu vừa oán thầm, đúng là em gái chú xấu xa, lúc nghiêm túc không khác nhau tí còn chưa kịp nếm thử, chuông điện thoại trong phòng truyền ra, cô biết là Lục phu nhân gọi, lập tức chạy vào đêm ở nông thôn thật sự rất đẹp, gió thổi thoang thoảng, hoa hồng trong trang viên theo gió lay động, tiếng côn trùng kêu cũng vô cùng êm tai, hương vị rượu trái cây cũng say lòng Nịnh uống dần thành nghiện, mới đó đã uống hết nửa có chút mệt mỏi, tay chống đầu, mơ màng nhìn trời sao cách đó không xa, chậm rãi nhắm mắt, lại lạc vào mộng mơ, cô đứng trên tầng cao nhất bệnh viện, ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời đêm, gió to rất lạnh, thân thể cô gầy yếu tới mức một giây sau có thể bị đẩy xuống dưới, rơi vào vực thẳm vô tận, giải quyết cuộc đời ngắn ngủi mà một giây sau, cô chưa kịp nhảy xuống đã bị một cánh tay ôm chặt hông kéo không còn sức giãy dụa, im lặng nằm trong lòng cậu, ngửi hương thuốc lá thoang thoảng trên nữ nhíu mày, “Khương Diễm, bây giờ cậu còn hút thuốc?”Khương Diễm không nói gì, thân thể căng thẳng, cánh tay ôm chặt cô càng dùng lực hơn nữa, cậu cúi mặt sát cổ thiếu nữ, cắn lên đó, mùi máu lan tỏa trong khoang thể cô cũng không dễ dàng lưu lại sẹo, miệng vết thương lần trước cậu lưu lại sớm đã biến mất hoàn không dám tưởng tượng, nếu mình đến muộn chỉ một giây thôi sẽ xảy ra chuyện đau của cậu, áy náy của cậu, tất cả cảm xúc mâu thuẫn của cậu đều là do cô ban tặng, cậu còn chưa kịp làm gì với cô, cô đã muốn biến mất khỏi cuộc sống thế nào, cô cũng đừng mơ tưởng có thể vứt bỏ cậu mà rời đi một muốn nhốt cô lại trên đời này, nhốt cô trong thế giới của mình, cùng mình nếm trải tất cả khổ sở của thế nữ đã không còn cảm giác đau đớn, cô đã sớm chết lặng, vài giây sau, cô cảm nhận được đầu lưỡi mềm mại của cậu đang liếm lên vết thương của ánh mắt cô bỗng nhiên có hơi nước, cô nhẹ nhàng nói, “Khương Diễm, để kiếp sau tôi bồi thường cho cậu, đời này, cậu bỏ qua cho tôi, có được không?”Môi cậu dán lên da thịt của cô, giọng nói khàn khàn đáng sợ, “… Bồi thường tôi như thế nào?”Thiếu nữ không hiểu sao nở nụ cười, đôi mắt cháy lên chút ánh sáng, “Không biết.”Cô cười cậu ngu xuẩn, cười cậu ngây thơ, cười cậu còn tin lời nói dối của gì có kiếp Nhan Trúc còn nằm lỳ trên giường nói chuyện với Lục phu nhân, nghe động tĩnh kéo ra của cửa ban công, cô quay đầu, thấy Mạnh Nịnh chậm rãi đi phòng không bật đèn, cô không thấy rõ khuôn mặt Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị muốn về phòng sao?”Mạnh Nịnh nhẹ nhàng ừm’ một tiếng, chậm rãi đi ra khỏi phòng Lục Nhan Trúc, cô nhìn mấy cánh cửa phòng giống hệt nhau, sầu não, vậy đâu là phòng của não Mạnh Nịnh bị say mê, suy nghĩ nửa ngày cũng không ra, tùy tiện đẩy một cánh cửa đi phòng không bật đèn, cũng không có người, cô nghĩ, đây nhất định chính là phòng giây sau, cửa phòng tắm bị đẩy ra, một đôi mắt đen nhánh nhìn cô chằm chằm. ? Nghe Trọn Bộ Đăng ký theo dõi kênh để đón nghe truyện mỗi ngày nhé Trang Web Cô Úc Fanpage Truyện HIỆN ĐẠI hay không thể bỏ qua được Truyện CỔ ĐẠI hay không thể bỏ qua được Truyện Điền Văn hay không thể bỏ qua được Truyện MẠT THẾ / TẬN THẾ hay không thể bỏ qua được Truyện CẬN HIỆN ĐẠI hay không thể bỏ qua được Truyện Sắc H hay không thể bỏ qua được Truyện Đam Mỹ hay không thể bỏ qua được Truyện Bách Hợp hay không thể bỏ qua được Support me/DONATE đóng góp \ Cô giáo đi bên cạnh nghe thấy tiếng cười của Mạnh Nịnh, quay đầu hỏi, “Đã thuộc chưa?”Mạnh Nịnh lúc này mới nhớ mình còn có việc chưa làm, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, “Chắc là gần ổn rồi ạ.”Cô giáo nhìn trúng nơi quay hình là chỗ lớp nâng cao học nhảy xa, cô đi qua nói với giáo viên lớp họ một câu, khiến cho các học sinh có thể tự do hoạt Nịnh vốn muốn chào hỏi một câu với Khương Diễm, nhưng ngoài cái liếc mắt vừa rồi, tầm mắt của cậu cũng chưa đặt trên người cô lần chí, bởi vì khoảng cách giữa hai người bây giờ rất gần, cô có thể cảm nhận được cậu không cao hứng chút nào, khuôn mặt lạnh lùng còn có thêm vài phần hung Nịnh còn đang ngẩn người, cô giáo đã gọi, “Mạnh Nịnh, chuẩn bị thôi.”Cô lập tức phục hồi tinh ảnh gia đã chuẩn bị xong hết thiết bị, cô giáo hô một tiếng, “Action.”Mạnh Nịnh bắt đầu chân thành đọc lời kích, khóe môi cong cong, ánh mắt trong veo sạch sẽ, vẻ mặt ôn nhu lay động, giọng nói dịu dàng mềm ảnh gia rất hài lòng, chờ cô nói xong, lập tức hô một tiếng, “Cắt.”Cô giáo đưa bảng đen cho Mạnh Nịnh cầm lấy, theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia bước lên trên bậc thang, vừa tới bậc thứ tư, nhiếp ảnh gia làm động tác ok với ta cũng cầm máy ảnh hướng lên trên, liên tục chụp vài tấm ảnh, sau đó quay sang hỏi giáo viên bên cạnh xem cô có hài lòng hay Nịnh cầm bảng đen, ánh mắt tìm kiếm Khương Diễm, thấy ở cầu môn cách đó không xa, cậu đứng quay lưng lại với cô, đối diện là một nữ người cô ấy mặc đồng phục Thịnh Dương, t-shirt đơn giản và quần sẫm màu, khuôn mặt tròn trịa, tóc buộc đuôi ngựa, thoạt nhìn rất đáng người họ đang nói chuyện với nhau, thời điểm Mạnh Nịnh nhìn sang, cô ấy đang cong môi cười với cậu, lộ ra hàm răng trắng nõn sạch sẽ. Một bàn tay Mạnh Nịnh vô thức siết chặt váy, không chớp mắt nhìn tấm lưng cao gầy rộng lớn, muốn nhìn tới ánh mắt của là, từ đầu tới cuối cậu cũng không xoay người gái này… là bạn gái của Khương Diễm sao?Mạnh Nịnh lo nghĩ không yên, đang bước xuống bậc thang lại vì không nhìn đường mà bước hụt một nháy mắt đó, trái tim như ngừng đập, chỉ có bản năng của cô thể khiến Mạnh Nịnh theo bản năng ngả ra cô có lại ý thức, cả người đã ngã từ trên bậc thang xuống đường chạy, váy dài bị mặt đường xi măng cắt qua, làn váy lật lên trên lộ ra phần lớn da thịt trắng đớn khiến tất cả thanh âm của Mạnh Nịnh bị chặn ở yết hầu, kêu không thành cố nén đau đớn, bàn tay chống lên mặt đất ngồi dậy, một bóng đen phủ trước mặt Nịnh còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy hơi thở lành lạnh quen thuộc của Khương giây sau, áo khoác cậu rơi xuống bắp đùi đó, cậu tới gần, nắm lấy hai tay áo khoác đồng phục kéo ra sau, nhẹ nhàng buộc thành chiếc nơ sau lưng Nịnh ngẩng đầu lên, khuôn mặt thiếu niên gần cô trong gang tấc, trên mặt cậu không có cảm xúc gì, chỉ là vẻ mặt giống như hung dữ giáo chen vào một nhóm học sinh chạy tới, cẩn thận nhìn trên người Mạnh Nịnh, không thấy vết thương nào.“Mạnh Nịnh, em có khỏe không? Có thể đứng lên không?”Nói xong, cô vươn tay muốn đỡ Mạnh Nịnh đứng Nịnh không biết nên nói như thế nào, cô cảm giác toàn thân trừ phần đầu còn đỡ, những chỗ khác, lưng kéo dài tới bắp chân đều rất đau đớn. Mạnh Nịnh dựa vào Khương Diễm và cô giáo nâng đỡ, thong thả đứng quả, cô vừa đứng lên, cô giáo bên trái hét lớn, “Ôi trời ơi!”Đám người vây xem cũng không đành lòng nhìn, chuyển mắt sang nơi chỉ có bắp chân thiếu nữ chảy máu không ngừng, áo sơ mi trắng cũng theo động tác của cô mà thấm máu, nhìn đến mười phần dọa Nịnh có chút đau đầu choáng váng, cảm giác mình bị tiếng hét của cô dọa cho ngất đi, cô cắn chặt nam sinh lớp nâng cao vội vàng đưa áo khoác viên cảm giác mình sắp hỏng mất, vốn muốn chụp ảnh quay phim ngày kỉ niệm thành lập trường thật tốt, sao mọi việc là ra thế này, thanh âm cô không khỏi đề cao, “Các em cởi áo khoác ra làm gì? Phải nhanh chóng cầm máu, cầm máu biết chưa! Mau đưa em ấy tới phòng y tế đi!”Dừng một chút, cô giáo nhìn về phía Khương Diễm, “Thôi, em đưa Mạnh Nịnh đi đi, những người khác không có việc gì làm cũng đừng tới quấy rầy.”*Lật Tự cởi bỏ đồng phục Thịnh Dương, đổi lại quần áo mình, cũng không có tâm trạng trang điểm, cô cởi tóc, trực tiếp đi ra khỏi nhà vệ tới lưng và chân Mạnh Nịnh, cô cảm thấy mình cũng bắt đầu cảm thấy đau một nơi không người ngồi xuống, lấy điện thoại ra, gọi cho Chu Tử Tử Hào vừa ăn cơm trưa, giọng nói mơ hồ, “Bà cô ơi, sao vậy? Em gọi cho anh làm cái gì?”Lật Tự cười lạnh một tiếng, “Mẹ nó, anh còn mặt mũi ăn cơm?”Chu Tử Hào không hiểu, “Sao anh lại không có mặt mũi ăn cơm chứ, ăn cơm thì chọc tới ai? Bà cô của tôi à, ai chọc tới em vậy?”Lật Tự vò tóc, “Còn có thể là ai chứ? Anh nhfin việc tốt anh làm đi, không phải anh bảo em tới đây để thử người lão đại thích sao?”Giọng nói Chu Tử Hào đột nhiên trở nên hưng phấn, “Vậy kết quả thế nào? Nữ sinh kia có thích lão đại của chúng ta không?”Lật Tự hít sâu một hơi, “Thích hay không em không biết, em chỉ biết cô ấy ngã từ trên bậc thang xuống, vô cùng thảm, màu chảy đầm đìa. Làm xã hội đen nhiều năm như vậy em cũng chưa bị thương nghiêm trọng như thế.”Chu Tử Hào, “…”Im lặng vài giây, anh ta phản ứng lại, không thể tin, “Mẹ nó, anh bảo em thử, vậy mà em đẩy cô ấy ngã cầu thang sao? Em muốn anh chết sao? Anh chết em cũng không sống được, lão đại sẽ không tha cho em!”Vẻ mặt Lật Tự ghét bỏ, “Em đẩy sao? Không phải em theo yêu cầu của anh sắm vai tiểu bạch thỏ vô địch thế gian sao? Trừ việc đó ra, cái gì em cũng không làm, là cô ấy tự ngã. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, anh cứ chờ chết đi, em sẽ bớt chút thời gian đi nhặt xác cho anh.”Chu Tử Hào, “…”Mạnh Nịnh lại một lần nữa bị Khương Diễm bế tới phòng y cửa, cô giãy dụa muốn xuống dưới, thanh âm run rẩy, “Tôi đỡ rồi, cậu thả tôi ở đây đi.”Sắc mặt Khương Diễm trầm xuống, không chút biểu cảm nhìn với Mạnh Nịnh mà nói, dáng vể này của cậu vô cùng hung dữ, cô cũng không biết mình chọc tới cậu lúc nào, không dám nói cũng không dám lộn xộn thêm có chút ấm ức, rõ ràng là cô suy nghĩ thay cậu rồi cả người quá đau, cho nên Mạnh Nịnh cũng quên mất Khương Diễm đã có bạn gái, bây giờ mới phản ứng cửa phòng y tế ra, bác sĩ trực ban cũng không biết đã đi đâu, không có ở bên Diễm ôm Mạnh Nịnh tới chiếc giường lần trước cô nằm. Mặc dù đệm mềm mại nhưng Mạnh Nịnh vừa ngồi lên đã cảm thấy đau đớn, cô cắn chặt môi, không để cho Khương Diễm nhìn ra sự khác thường của Nịnh nhẹ giọng, “Khương Diễm, cậu đi trước đi, tôi ở đây đợi bác sĩ…”Lời còn chưa dứt, cô phát hiện Khương Diễm đã đi ra Nịnh, “…”Đi thật luôn sao? Thì ra người ta nói có vợ quên người nhà… đây đúng là sự cô còn yên lặng oán thầm, Khương Diễm đã cầm hòm thuốc trở Nịnh yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cong môi, đôi mắt xinh đẹp như phát sáng, giống như ánh trăng trong buổi tối mờ Diễm híp mắt, tròng mắt đen nhánh không hề chớp mắt nhìn cô, đáy lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác suy ràng là cậu tức giận, giận chính bản thân mình, cũng giận bản thân vì sao lại không ở bên cô, giận cô khiến bản thân trở nên chật vật, thê thảm như thế. Cậu bắt đầu nghĩ tới việc liều lĩnh trói cô vào bên người, từng phút từng giây cũng không cho cô rời xa tầm mắt của ro ràng cậu cảm nhận được, trái tim mình, bởi vì cô sống động trước mắt bắt đầu mãnh liệt nhảy Diễm đặt hòm thuốc trên ghế, ngồi xổm xuống, tháo giày và tất đã dính máu xuống, lộ ra đôi chân trắng nõn của thiếu cậu nắm mắt cá chân của mình, Mạnh Nịnh không được tự nhiên rút chân Diễm buông mi nhìn vết thương trên bắp chân cô mà giật mình, máu đã đong lại, trái tim cậu run Diễm mở hòm thuốc, cầm lấy bình cồn sát trùng thủy tinh, giọng nói lạnh lùng, “Nằm yên.”Mạnh Nịnh, “…”Cô cảm giác mình không được tự nhiên, lỗ tai cũng không hiểu sao nóng lúc cô còn ngây người, Khương Diễm đã mở bình thủy tinh, dùng nhíp gặp bông lấy cồn sát trùng, tuy rằng động tác cũng không quá thuần Nịnh nhìn ngón tay cậu hơi run rẩy, hai đời cô sợ nhất là đau, sau khi suy nghĩ, cô cảm thấy để bác sĩ làm vẫn là tốt thế, Mạnh Nịnh cẩn thận nói, “Khương Diễm, trước kia cậu đã khử trùng cho người khác chưa? Nếu chưa, hay là cậu cứ về trước đi, tôi ở đây đợi…”Sắc mặt cậu ngày càng khó chịu, Mạnh Nịnh cũng không để ý tới đau đớn, hai chân chụm lại nằm im trên giường, chôn mặt trong cô nắm chặt thành giường, giống như nữ anh hùng anh dũng hi sinh, giọng nói rầu rũ, “Vậy cậu nhẹ tay một chút, tôi sợ đau.” Văn ánCô gái ngoan ngoãn Mạnh Nịnh xuyên vào một tiểu thanh xuân vườn trường, trở thành nữ phụ pháo hôi, không chỉ nhận cơm hộp sớm mà cả ngày cũng chỉ biết ăn chơi, không học hành không nghề nghiệp, thường xuyên bắt nạt người em phản diện của mình, thế — gu thẩm mỹ còn có vấn đề mái tóc màu sắc sặc sỡ, đi đường leng keng tiếng khuyên mũi bông tai...Mạnh • cố gắng học tập tiến về phía trước • Nịnh...Sau khi xuyên qua, có người ghé vào tai cô hỏi, "Chị Nịnh, đánh gãy chân phải hay chân trái cậu ta?"Mạnh Nịnh cúi đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt xinh đẹp của thiếu niên kia —Cậu ta bị đè xuống dưới đất, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh thấu giật mình một cái, trong nháy mắt tỉnh táo lại, không để ý tới đôi chân đang phát run của mình, giả bộ bình tĩnh, giọng nói lạnh lùng, "Các cậu về trước làm bài tập đi, chuyện này để tôi xử lý là được rồi."Đám đông chưa từng động tới sách vở...

trái tim vai phản diện