Theo báo cáo Danh mục châm cứu bấm huyệt tiêu chuẩn Quốc tế của tổ chức y tế thế giới WHO năm 1991 có tổng cộng 361 huyệt đạo truyền thống trên cơ thể người. Hệ thống các huyệt đạo trên cơ thể con người này chủ yếu nằm trên 12 đường kinh chính. Dòng huyết mạch của văn hóa Hồng Lam. Thứ Ba 18/10/2022 , 15:58 (GMT+7) NGHỆ AN Sông Lam chảy qua đôi bờ xứ Nghệ, mang vẻ đẹp riêng, là huyết mạch của văn hóa Hồng Lam, kết nối quá khứ - tương lai của một vùng địa linh nhân kiệt. Không dữ dội như sông Đà, không êm đềm Đọc truyện Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Tác giả Rose Killer: cũng đều hầu hạ tôn thờ cậu như một đấng toàn năng, nhưng cậu biết, thứ họ tôn thờ không phải là bản thân cậu, mà là dòng máu thuần chủng quý giá trong con người cậu kìa. Chỉ có Zebric, chỉ có duy nh Vòng chuỗi 108 hạt gỗ huyết rồng 6 ly, 8 ly charm tỳ hưu inox, vòng chuỗi niệm Phật, vòng chuỗi đeo taycó giá rẻ nữa, giờ chỉ còn 162,000đ. Suy nghĩ thật lâu, đặt hàng thật nhanh và khui hàng thật mau để review cho bạn bè cùng chung vui hén. Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương - Rose Killer ~ Chương 32 Some books are to be tasted, others to be swallowed, and some few to be chewed and digested. Francis Bacon Sloe. Thể loại Truyện Teen,Truyện Tình Cảm,Dị giới,Khoa Huyễn,Truyện Tự Sáng TácNhỏ không biết do đâu mà trái tim nhỏ lệch nhịp. Bởi vì một câu nói" Cả đời này vì em mà tôi từ bỏ làm thợ săn ma cà rồng" hay đôi bàn tay dù nhỏ bé vẫn cố gắng đập tan xiềng xích" vì bảo vệ chị mà tôi sẵn sàng chống lại cả thế giới ma cà rồng" Hay là người nhỏ từng yêu suốt 30 năm " Bằng sự hận thù của mình mà ta đã nuôi dưỡng một đóa hồng nhưng cuối cùng lại bất cẩn yêu nó. Để đến giờ tất cả quyền lực, sức mạnh, ta không cần nữa, chỉ mong có thể đem người ta yêu trở về"Và có thể hay không, là sự im lặng của kẻ cao ngạo ngồi trên ngôi cao ấy, chỉ hờ hững đưa ánh mắt xanh băng lãnh không chứa chất cảm xúc nhìn xuống thân thể nhỏ đang đau đớn rỉ máu trong sợi dây xích của tử thần-Ta đã suy nghĩ rằng bản thân ta đã làm sai chuyện gì đó để các người đóng đinh ta vào cột như vậy nhưng thật không ngờ chỉ do lòng tham và sự ích kỷ của mình mà làm như vậy với ta. Như vậy các người đừng trách ta độc ác, các người cư xử với ta thế nào thì cũng hãy nhận lấy những đau khổ như vậy đi! Thứ hai của học viên ở trường Vampire Knight cũng giống như ở thế giới con người, tiết học đầu tiên chính là giờ tập trung dưới sân trường nghe thông báo này nọ. Sau khi tập trung xong ai nấy đều vui vẻ kéo nhau về lớp học, một số trên đường còn đua với nhau xem tốc độ của ai nhanh hơn khiến không khí trong trường vô cùng sôi động. Ở lớp C - lớp dành cho ma cà rồng cấp bình thường và bị biến đổi học chung, Lin đang ụp mặt xuống bàn ngủ ngon lành, do quá mệt nên nhỏ phải trốn tiết tập trung để ở trong lớp ngủ, mơ màng nghe tiếng bước chân, nhỏ ngóc đầu dậy, thấy Eric đã kéo ghế ngồi cạnh nhỏ từ khi nào. - Vào tiết rồi hả? - Lin chống cằm ngồi dậy, đưa tay che miệng ngáp dài một cái. Eric gật đầu, lật vở như đang xem lại bài "Cậu ổn không? Chẳng phải tôi đã nói cậu nên ở nhà nghĩ ngơi sao?". - Vết thương đã khép miệng hẳn rồi, chỉ có điều hơi mệt thôi, cần thời gian nghỉ ngơi phục hồi. - Hơi mệt? Nhìn cậu như sắp phát ngất - Eric chau mày. Lin vội chuyển chủ đề "Uây, sáng nay thầy hiệu trưởng có nói gì hot không?". - Không gì nhiều, chủ yếu là thứ 7 tuần này sẽ tổ chức lễ khai giảng năm học, như thường lệ sẽ có tiệc tùng vũ hội, chắc là cậu thích. - Wow, đúng là tôi thích, Eric rất hiểu tôi đó - Lin nói rồi lại đưa tay dụi mắt, nhỏ lại buồn ngủ, nhỏ thực sự cảm thấy xuống sức trầm trọng, những khi thế này chỉ có ba cách khiến nhỏ trở lại bình thường Một là uống máu của ma cà rồng dòng quý tộc trở lên, hai là ăn ngủ thật nhiều, còn lại chính là giải phóng sức mạnh để tự phục hồi. Trong trường hợp của nhỏ bây giờ, chỉ có cái thứ hai là khả thi. Eric đã nói nhỏ nên nghỉ học, nhưng nghỉ lại tuần trước nhỏ đã nghỉ đến ba ngày rồi, nghỉ học tiếp cũng không phài điều hay. Một lát sau, Emily quay xuống tính hỏi Lin chuyện hôm qua thì thấy nhỏ đã ngủ ngon lành từ khi nào, bắt gặp hình ảnh đó Emi tròn mắt rồi bịt miệng cười tủm tỉm quay lên. Đôi chân mày Eric hơi nhếch lên, anh dở khóc dở cười nhìn cái đầu nhỏ nhắn đang gục vào vai anh ngủ ngon lành giữa lớp học, lắc đầu chào thua cô nàng nhỏ bé này, anh để yên vai trái của mình cho nhỏ tựa vào ngủ, tay phải tiếp tục hoàn thành bài tập của mình, nhân tiện làm luôn cho cả Lin. Chuông reo, giáo viên bước vào lớp, Emi ngồi trên nhanh chóng chỉnh lại tư thế ngồi sao cho che khuất Lin khỏi tầm nhìn của cô giáo rồi nháy mắt nhìn Eric trêu ghẹo kiểu “Yên tâm đã có Emi ở đây”. Ở trên bục giảng cô giáo cũng không chú ý lắm, hơn nữa cô rất hiền, cho dù có thấy cũng xem như không có gì. Sau khi ổn định vị trí xong, cô vỗ tay bảo lớp im lặng, nói "Giới thiệt với các bạn, hôm nay lớp chúng ta có một giáo viên mới, thầy ấy sẽ đảm nhận môn sinh vật học của các bạn trong tiết hôm nay do giáo viên chính thức có việc. Hi vọng mọi người hợp tác vui vẻ". Từ ngoài cửa một chàng trai với mái tóc đen huyền bước vào khiến những học sinh nữ "ồ" lên phấn khích, đó là một chàng trai tuyệt đẹp trông khoảng đôi mươi, mái tóc đen được vuốt keo kĩ lưỡng để lộ vấn tráng trắng ngần cùng với khuôn mặt lãng tử dịu dàng trìu mến, đôi mắt màu đỏ ngã hồng êm đềm mĩm cười lịch thiệp cùng giọng nói trầm ấm "Tên tôi là Anthony, tôi sẽ dạy các em về môn sinh học, bây giờ thì chúng ta bắt đầu giờ học nhé". Emi quay sang nói với cô bạn ngồi cạnh đó "Ôi! Thầy ấy thế này thì làm sao mà chúng ta học nổi!". Môn sinh học ở thế giới ma cà rồng dĩ nhiên khác hẳn với thế giới con người, họ học về ma cà rồng và những loài yêu quái khác, dĩ nhiên cũng có con người. Đợi sau khi tất cả học sinh đã sẳn sàng, thầy Anthony cầm quyển sách trên tay bắt đầu đi dòng dòng xuống lớp học, tiếng giảng vang đều đều khắp căn phòng rộng lớn "Như các em đã biết trong hành tinh này tồn những dị loài không phải chỉ có ma cà rồng mà con rất nhiều loài khác như người cá, người sói, người rắn v..v nhưng ma cà rồng là loài hoàn hảo nhất, và đó cũng là chủ đề của bài học hôm nay ma cà rồng. Ma cà rồng xét về ngoại hình không khác con người là mấy..." Tiếng giảng bài bỗng dừng lại. Tất cả mọi người đều ngoái đầu nhìn lại thầy Anthony, lúc này đang dừng lại ở bàn Eric và Lin, Eric cũng nhìn Anthony, không hiểu sao bằng trực giác đã sống sót qua bao nhiêu chiến trường của mình, anh có cảm giác rằng mình phải đề phòng kẻ đứng trước mặt này, hắn ta nhìn bề ngoài ngoại trừ dịu dàng lịch thiệp ra thì không có gì, nhưng anh lại cảm thấy hắn không chỉ đơn giản như thế, từ ánh mắt hắn toát ra cái gì đó rất đáng sợ. - Để em gọi bạn ấy dậy - Eric nói, đồng thời anh toan đưa tay lay đầu Lin, còn chưa kịp chạm đến mái tóc nhỏ thì bàn tay đã bị quyển sách của Anthony ngăn lại đẩy về. Anthony híp mắt cười, cất giọng dịu dàng "Không cần đâu, nếu mệt thì cứ ngủ tiếp đi". Một mùi hương quen thuộc sộc vào mũi Lin, giọng nói cùng với ngữ điệu êm dịu từ tốn truyền đến tai nhỏ, một câu nói mà ngày trước nhỏ luôn nghe khi nhỏ nói nhỏ mệt và muốn ngủ. Nhất thời Lin bừng tỉnh khỏi giấc ngủ say, nhỏ ngồi phắt dậy nhìn người ở trước mặt, anh ta có khuôn mặt đẹp rất đẹp, đôi mắt dịu dàng như thể có thể sẵn sàng tha thứ lỗi lầm cho ai dù người đó phạm tôi nặng nề như thế nào. Khuôn mặt đó không giống, nhưng mỗi biểu cảm của người đó và cái cảm giác như bị thiêu đốt này của Lin thì lại vô cùng giống, bất giác nhỏ đứng bật dậy, trợn tròn mặt nhìn Anthony. Anthony nhìn nhỏ, đôi môi tươi cười "Nếu em mệt, có thể tiếp tục ngủ hoặc xuống phòng y tế". Bầu không khí xung quanh Lin dường như trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, nhỏ tự thét lên trong lòng, không phải, không phải là anh ấy, tuyệt đối không phải. Anthony nhìn nhỏ như vậy, anh nhẹ nhàng đưa bàn tay không cầm sách của mình đưa đến khuôn mặt nhỏ, đôi mắt có vẻ lo lắng rất nhiều "Em không tốt sao?". Cử chỉ ấy, ngữ điệu ấy, đôi bàn tay ấy... Lin nhìn bàn tay đang chuẩn bị tiến đến mình, một cảm giác căm phẫn xuất hiện trong lòng nhỏ, người đó trong lòng nhỏ đã chết, nhỏ sẽ không bao giờ tha thứ cho anh ta. “Phắt”. Bàn tay của Anthony bị Lin hất mạnh ra, lực tung mạnh đến nỗi tạo nên một âm thanh lớn trong lớp khi hai cánh tay chạm nhau, Lin lạnh lùng nhìn Anthony, con mắt xanh ánh lên vẻ căm hận chưa từng có "Đừng có dùng bàn tay đó chạm vào người tôi". Nói rồi Lin không thèm quan tâm đến cả lớp, một phát dùng tốc độ nhanh nhất leo qua cửa sổ cạnh đó và phóng thẳng vào màn đêm đen mịt. Gió thổi khiến Lin cảm thấy lạnh lẽo, nhỏ đan hai tay vào nhau, lặng lẽ bước đi về kí túc xá, nghĩ đến việc lúc nãy, nhỏ khẽ thở dài, nhỏ không dám chắc người đó là Ceref, nhưng khả năng Ceref ở đây rất cao, thứ nhất, anh ta thực sự rất mạnh, dù có bị phát hiện thì cả trường này cũng chưa chắc có thể hoàn toàn áp chế được anh, thêm một điều nữa là có đến ba ma cà rồng dòng thuần ở đây, đặc biệt là hoàng tử, nếu Ceref ở đây, chắc chắn sẽ tìm cách loại bỏ từng người một. Nếu người đó thực sự là Ceref thì chính từ giây phút anh ta bước vào trường, sóng gió chắc chắn sẽ nổi lên. Đằng xa thấp thoáng bóng dáng kí túc xá của Lin, nhỏ lại thở hắt ra, ừ thì mệt mỏi thật, nhưng tâm trạng thế này làm gì ngủ được nữa. Lin đảo mắt nhìn xung quanh hi vọng có thể tìm ra thứ gì đó khiến mình khá hơn, ánh mắt bỗng dừng lại nơi một ngã rẽ ở con đường dẫn về kí túc xá, con đường này ngày nào nhỏ cũng đi qua, vậy mà lại không để ý đến ở chỗ này lại có một ngã rẽ khác. Men chân theo con đường mòm nhỏ hẹp, dưới đất lá cây trải đầy dưới đất chứng tỏ dường như chẳng ai đi lại ở đây cả, nhất thời cẩn thận, Lin đưa tay vén tấm gạt mắt ra, để lộ tròng mắt đỏ. Mống mắt mang một sắc đỏ thẫm, một dòng máu đỏ đậm hơn cả màu mắt uốn tròn quanh đồng tử đen, chiếm toàn bộ diện tích mắt là một cái vòng màu tím nhỏ vẽ kí hiệu phức tạp, đôi mắt ấy mặc dù mang hai màu sắc khác nhau những đều trong vắt long lanh tuyệt đẹp. Con mắt của ma cà rồng này là năm đó bởi mắt của nhỏ đã bị móc ra nên Ceref lấy mắt của Zebric thay vào cho nhỏ, đồng thời trong quá trình thí nghiệm khiến nó xuất hiện một dòng máu đỏ quanh đồng tử, với con mắt ấy, Lin không những có thể nhìn thấy bóng tối rõ như ban ngày mà còn có thể nhìn xa. Thế giới bóng đêm dưới con mắt của ma cà rồng đúng là khác hẳn, nó đẹp và có phần có sức sống hơn nhiều, Lin bất giác hỏi ma cà rồng đang ngủ yên bên trong mình "Anh có thấy đẹp không? Zebric". Tim Lin dường như đập mạnh hơn một chút, nhỏ tự mĩm cười rồi bước đi, tự nhủ mình không hề cô độc một mình, ít nhất bên trong trái tim đang đập những nhịp đập của sự sống ấy có một ma cà rồng vẫn luôn ở đó ủng hộ nhỏ. Lin không biết ở trường Vampire Knight lại có một nơi đẹp như thế này, cỏ xanh trải dài như tít tắp, một cái cây đứng sững giữa màn đêm xòe ra những tán cây rộng lớn, mặt hồ trước mặt lấp lánh màu bạc ánh trăng, hoa hồng khắp nơi nở rộ tuyệt đẹp. Lin như sững người trước khung cảnh đó, nơi này thật đẹp. cứ như thiên đường trần gian ấy, nó còn lãng mạng hơn những nơi tỏ tình trong phim tình cảm nhiều, bỗng dưng nhỏ cảm thấy nơi này có chút quen thuộc, nhưng nhỏ chắc chắn là chưa từng đến đây lần nào, thầm nghĩ có lẽ khung cảnh này nhỏ đã gặp ở đâu rồi. Mùi hương của hoa hồng, cỏ dại và mùi của nước phả vào mũi Lin, lập tức nhỏ nhớ ra ngay, mùi hương này chính là mùi hương mà lần trước nhỏ ngửi được trên người Jupiter đây mà, ngẫm lại thì nơi này gần như giống hệt khu vườn ở cung điện Royal Blood mà nhỏ đã đi lạc - khu vườn của hoàng tử. Đưa mắt nhìn một vòng, xung quanh yên ắng không có lấy một ai, trên trời dưới đất mặc dù đẹp như tranh nhưng lại chất chứa một nỗi cô độc không thể nói thành lời, chợt nhớ đến Jupiter, nhỏ mới cảm thấy là lạ. Jupiter là một hoàng tử, lại còn là ma cà rồng được cho là mạnh nhất, vậy mà anh ta không hề kiêu ngạo, ngoại trừ khuôn mặt tới thiên thần cũng phải ganh tị ra thì hoàn toàn không hề có phong thái tự cao tự đại của người hoàng tộc, dường như từ lúc biết anh ta tới giờ, nhỏ cũng chưa từng thấy Jupiter giao tiếp với ai. Đường đường là một hoàng tử cao quý, vậy mà đi ra ngoài cũng không có lấy một người bảo vệ hay tùy tùng thuộc hạ gì. Lúc ở cung điện Lin nghe đồn rằng cả ngày hoàng tử Jupiter đều ở vườn hồng, bây giờ đến đây cũng chỉ một mình cô độc ở khung cảnh giống vậy, anh ta rốt cục là bị gì nhỉ? Đôi mắt của người đó ... rất cô độc và mệt mỏi. Như thể muốn yêu thương nhưng lại không thể. Thở dài cái thượt, Lin nằm dài xuống thảm cỏ xanh, tự nói với mình không nên lo chuyện bao đồng làm gì, Jupiter bị gì thì mặc kệ anh ta, liên quan gì đến mình. Nhưng không hiểu sao khi nhớ đến khuôn mặt mệt mỏi giữa những cánh hoa hồng bay trong gió, nhớ đến đôi mắt xanh cô độc in bóng ánh trăng hôm đó, ngực nhỏ lại có chút không vui. Đang khi còn cố gắng gạt qua những suy nghĩ về Jupiter thì một tiếng động vang lên phía sau khiến Lin bừng tỉnh, cảm giác không an toàn khiến nhỏ đứng bật dậy, ma cà rồng vốn là loài đi đứng rất tốt, họ chạy với vận tốc trăm cây số trên giờ cũng chẳng hề gây ra tiếng động, làm gì có chuyện một ma cà rồng bước đi mà lại khiến cây cối lung lay. Bất chợt một tiếng hát êm dịu như nước lọt vào tai nhỏ, bộ não của Lin lúc này ngay lập tức xác định được chuyện gì đang xảy ra, nhưng còn chưa kịp làm gì thì âm thanh đã lọt vào tai kia đã đi trước nhỏ một bước. Lin thấy cơ thể mình nhẹ tâng, đầu óc nhỏ bắt đầu mơ mang, từng âm thanh êm dịu như một lời dụ hoặc không thể chối từ, đôi chân của nhỏ nhấc lên và bắt đầu đi về cái hồ mặc cho nhỏ không ngừng bắt mình phải ngưng lại, xung quanh cũng có một vài ma cà rồng khác như nhỏ, đôi mắt họ mở to mơ màng, đôi chân không ngừng chậm rãi đi về hồ nước. Âm thanh từ hồ phát ra như một bản nhạc hoàn hảo đủ sức làm mờ mịt tâm trí thính giả, tiếng đàn mượt mà cùng giọng hát trong vắt trải dưới ánh trăng, mặt hồ đang yên ăng bỗng dưng xuất hiện một xoáy nước lớn, tất cả những thính giả trên bờ đều không tự chủ được bản thân mà bước xuống. Lin muốn kháng cự lại, nhưng cơ thể nhỏ vốn đã quá mệt mỏi nên làm gì còn đủ sức, nhỏ cứ thế từ từ bước xuống xoáy nước đó. Mà lúc này từ xoáy nước một thiếu niên ngoi lên, thiếu niên đó rất đẹp, một vẻ đẹp đầy vẻ “biển”, hai cái tai như hai mang cá, đầu đội một chiếc vương niệm bằng san hô, thân dưới là cái đuôi cá màu xanh, những chiếc vảy cá óng ánh dưới trăng. Thiếu niên đưa mắt nhìn Lin, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc lẫn hài lòng, một xoáy nước dâng lên cao, người cá vứt chiếc đàn qua một bên, xoáy nước kia ngoan ngoãn đón lấy, lúc này xoáy nước kia bắt đầu trồi lên những ngón tay bằng nước bắt đầu đánh đàn thay cho chủ nhân, tiếng đàn vang lên khác hẳn với người cá, lập tức những ma cà rồng kia bị điều khiển quay về kí túc xá. Người cá bơi tới sát Lin, bàn tay đưa lên mân mê khuôn mặt nhỏ, tấm tắc khen "Cô có nguồn năng lượng tuyệt vời, ta có thể cảm thấy được mùi thơm của nó, ta sẽ giữ cô lại vừa làm thức ăn vừa làm bạn với ta". Lin thật sự rất muốn thoát ra, nhưng cơ thể lại không hề nghe lời, nhỏ đành bất lực nằm trong vòng tay người cá để hắn lôi xuống nước. - Thả ra - Sau bao nhiêu cố gắng, Lin mấp máy môi mới nói được một từ. Người cá cười, tay bóp chặt cằm Lin "Cô thực sự đặc biệt, những kẻ khác đều bị ta kiểm soát hoàn toàn không có khả năng suy nghĩ, lẽ nào cô là một ma cà rồng cấp cao? Nhưng khó hiểu nhỉ? Một ma cà rồng cấp cao thì đáng ra ta không thể thôi miên được. Mà thôi, ta chấm cô đặc biệt là được rồi. Bây giờ thì đi với ta nhé, thức ăn!". Người cá cứ thế lôi Lin xuống nước khiến nhỏ không thể nào thở được, thừa nhận ma cà rồng có thể ở dưới nước rất lâu, nhưng nhỏ là ma cà rồng lập dị, nhỏ chỉ có thể ở dưới nước khoảng hơn năm phút mà thôi. Càng ngày càng xuống sâu, áp suất nước như muốn bóp ngạt Lin, nhỏ chỉ biết la thét trong lòng, làm ơn đi nhỏ vẫn chưa muốn chết đâu! Chính lúc đó, một tiếng “ầm” từ bên trên dội xuống lòng hồ, chẳng biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ biết khi Lin mở mắt ra thì toàn bộ nước trong hồ đều bị tách ra làm hai, chỉ trong nháy mắt, nơi nhỏ đang đứng chỉ còn lại bùn, xung quanh nước hồ đã bị đóng băng sạch. - Nếu không phải Lin đang ở dưới đó ta nghĩ mình sẽ có tượng cá đông lạnh để trưng rồi - Cedric một tay chống hông đứng trên bờ, tay kia lấp lánh ánh xanh băng của dòng ma lực, đôi mắt đỏ khinh thường liếc nhìn người cá bên dưới. Người cá lúc này không còn nước, cái đuôi của y chẳng thể hoạt động được, đành vô dụng ngồi bệt xuống vũng bùn nhìn Cedric căn phẫn. Trông bộ dạng Cedric cũng không cò bình tĩnh bao nhiêu, cậu búng tay, một lưỡi kiếm bằng băng dài khoảng năm mét xuất hiện trên không trung như chuẩn bị đâm thẳng vào người cá, nhìn về phía Lin nhắc nhở "Chị tránh ra". Tiếng đàn đã mất, Lin dĩ nhiên đã được tự do, nhưng nhỏ vẫn đứng khư khư ở đó, bởi nhỏ nghĩ chuyện này chắc chắn có vấn đề ở đâu đó, người cá trước giờ chỉ sống ở bốn đại đương ngoài thế giới con người, làm sao có thể xuất hiện ở đây cho được. Nghĩ vậy, nhỏ liền cất tiếng "Khoan đã Cedric, chuyện này chắc chắn có hiểu lầm". Cedric khoanh tay trước ngực, khuôn mặt khi bực bội tuyệt phần kiêu ngạo "Chị có biết tôi đến trễ chút nữa chị đã chết rồi không?". - Cedric, cậu ta làm vậy chỉ bởi người cá không sống ở biển thì buộc phải hấp thụ năng lượng của loài khác để sống. - Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết con cá mắc cạn đó đã gây ra sai lầm khi dám gây chuyện ở VampireLand này. Lúc này người cá run rẩy nhìn Lin, cậu ta thét lên "Tôi gây hại chuyện gì chứ? Người cá như tôi không sống ở biển, không ăn năng lượng từ biển thì phải ăn năng lượng của loài khác thôi. Tại sao lại trách tôi trong khi ma cà rồng các người là kẻ đã bắt tôi đến đây". Người cá có ngôn ngữ của người cá, Lin trông bộ dạng của Cedric có vẻ không hiểu, nhưng nhỏ đã từng học qua loại ngôn ngữ này, nên nhỏ hiểu những gì người cá đang nói. Khẽ cắn môi, muốn bắt người cá thì phải ở thế giới con người, hơn thế nữa phải là một ma cà rồng cực mạnh mới có thể xuống tận đáy biển, ngoài Ceref ra thì còn ai nữa chứ? “Vụt”. Nhân lúc Lin mất chú ý, mũi kiếm to chảng kia dưới sự điều khiển của Cedric lao vun vút đến chỗ người cá, nhỉ lập tức không kịp suy nghĩ gì thì thân thể đã lao đến chắn trước người cá, đồng thời phản xạ cơ thể khiến những tấm khiên băng đồng loạt xuất hiển chắn trước mình. Ma lực càng nhiều, băng tạo ra càng chắc chắn, ma lực của nhỏ hiện tại không bằng Cedric nên dĩ nhiên những tấm khiên băng kia nhanh chóng bị mũi kiếm cắt vụn, mũi kiếm cứng cáp nhọn hoắc và khổng lồ kia tiếp tục lao về phía nhỏ, nhỏ sợ hãi nhắm chặt mắt lại. Mũi kiếm lập tức dừng lại, cách trán nhỏ chưa đến 1 xăng ti mét. Cedric lao đến Lin "Chị điên à? Chị có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi không dừng kịp không?". Lin đặt tay lên vai Cedric, giải thích cho cậu nhóc hiểu "Vậy em có biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu em giết cậu ta không? Cậu ta là hoàng tử của người cá, giết hoàng tử chính là gây thù với cả một tộc đấy!" Ngay từ lúc nhìn vương miện san hô trên đầu người cá, nhỏ liền biết y chính là hoàng tử của biển cả. Cedric mang sự kiêu ngạo của một giống loài hoàn hảo kênh kiệu đáp lời "Ma cà rồng chúng ta vốn không sợ người cá". Lin tính nói rằng ừ thì ma cà rồng không sợ người cá nhưng khi có trận chiến, người cá chắn chắn sẽ giúp phía bên địch đối phó với ta, nhưng lại thôi. Lúc này, bên giáo viên cũng đã tới, cô giáo chủ nhiệm của Lin bước đến nhìn nhỏ rồi lại nhìn người cá, cô hơi chau mày, sau đó quay sang dùng Hải Ngữ nói chuyện, họ trao đổi vài câu, sau đó người cá được họ mang đi. Trước khi đi, người cá không quên quay lại nhìn Lin "Cảm ơn nhé thức ăn, tôi trở về biển đây, khi nào có việc cần thì cứ đến biển gọi tôi", như nghĩ ra điều gì, người cá lại ngoái đầu lại "À mà mấy ngày nay ở dưới hồ tôi phát hiện ra có thứ gì đó lạ lắm, nhìn như máy móc của con người ấy, nên cẩn thận nhé, những thứ liên quan đến con người đều rất nguy hiểm". Lin cười vẫy tay, nhỏ đang nghĩ đến Ceref nên cũng không để ý câu nói phía sau của người cá, nghĩ đến cái tên đó, nhỏ không khỏi siết chặt tay thành nắm đấm vì tức giận, ngày trước anh ta bắt nhỏ học Hải Ngữ, bây giờ lại bắt người cá đến đây, rõ ràng là kế hoạch đã tính toán từ trước. Vậy thì kế hoạch này muốn hướng về đâu? Chẳng lẽ muốn nhỏ nổi tiếng sao? Phải biết rằng càng nhiều người biết đến Lin, nhỏ càng gặp nguy hiểm, mà nhỏ nguy hiểm thì kế hoạch của anh ta cũng nguy hiểm. - Lin! - Lin! - Clionadh - Cedric lớn tiếng gọi lần ba. - Hả? Ơi? Chị nghe đây Cedric - Lin bừng tỉnh trả lời sau khi chìm sâu vào suy nghĩ. Lúc này toàn bộ giáo viên đã đi khỏi, chỉ còn có ba người là Cedric, Lin và .... Jupiter. Lin trố mắt nhìn Jupiter đang khoanh tay đứng tựa vào góc cây từ bao giờ "Anh đến từ khi nào vậy?". Jupiter chẳng thèm trả lời, thậm chí không thèm nhìn nhỏ. thấy vậy, Cedric nhàm chán trả lời "Chị bị gì vậy? Cậu ấy đến cùng lúc với tôi đấy". - Cô, biết điều gì sao? - Lúc này Jupiter bỗng dưng lên tiếng, khuôn mặt đẹp đến mức không ngòi bút nào có thể miêu tả hay vẽ nên được của anh ta hất về phía nhỏ, đôi con ngươi đến ánh trăng cũng chẳng sánh nổi vẻ đẹp ấy nhìn về phía nhỏ với vẻ chẳng mấy là thiện cảm. - Không gì - Lin đáp gọn, thở dài. - Không ngờ cô biết Hải Ngữ, một ma cà rồng quý tộc thông minh lắm cũng phải mất hơn một năm để học, mất đến bốn năm mới thành thục, ta đang thắc mắc rằng cô thật sự bao nhiêu tuổi rồi đấy Clionadh?" Jupiter hình như không buông tha cho Lin. Lin suýt cắn lưỡi, quả nhiên là hoàng tử có khác nhỉ? Qủa thật, Lin đã phải mất gần 2 năm mới có thể học được nó, ngôn ngữ của biển cực kì khó, nó cần một trí nhớ cũng như khả năng phân tích logic thần thánh mới có thể học nổi. Dẫu vậy, nhỏ vẫn hất hàm nhìn Jupiter "Đừng xem thường tôi thế chứ!". Jupiter nghiêng đầu "Ta luôn nghĩ IQ của cô chỉ có hai con số". Lin thực sự muốn đấm cho Jupiter một cái, ma cà rồng là loài cực kì thông minh, chỉ số IQ của họ dĩ nhiên vượt xa con người bình thường, bây giờ Jupiter nói nhỏ chỉ có vài chục điểm IQ, không phải đang mắng nhỏ cực ngốc sao? Nhỏ hằn học "Không quan tâm". Lúc này, mặt hồ bỗng dưng một lần nữa dao động, một cơn gió mạnh thổi qua, Lin đưa ánh mắt nhìn về phía hồ, chợt nhớ đến lời nói của người cá lúc nãy "À mà mấy ngày ở dưới hồ tôi phát hiện ra có thứ gì đó lạ lắm, nhìn như máy móc của con người ấy, nên cẩn thận nhé, những thứ liên quan đến con người đều rất nguy hiểm". Lần trước boom thuốc mê xuất hiện ở khu phố thì có thể du di nhưng ở một ngôi trường nhất nước như Vampire Knight lại còn có thể xuất hiện "đồ chơi" của thợ săn được? Nhưng mà cũng không có gì nghiêm trọng đối với tình cảnh bây giờ, khẽ thở dài nhẹ nhỏm, thứ thiết bị này nhỏ biết, nó quét qua não bộ của ma cà rồng, khiến mắt của họ nhìn thấy những thứ mình muốn nhìn thấy nhất, song, não của nhỏ không hoàn toàn là não ma cà rồng, thêm một điều nữa nhỏ đang nhìn đời bằng con mắt của con người, nhỏ tuyệt đối sẽ không thấy ảo ảnh. Tuy nhiên, cảm giác nhẹ nhỏm lập tức biến mất. Cedric. Lin lập tức xoay người lại, hình ảnh Cedric và cả Jupiter khiến nhỏ không tự chủ được mà lùi lại, Cedric từ từ đi lại gần hồ, đôi mắt cậu tỏ vẻ vui mừng hơn bao giờ hết, dường như vui đến mức sắp phát khóc, cậu dang rộng vòng tay "Anh, anh về rồi sao?". Jupiter cũng ngẩn người, nhưng bước chân của anh vẫn ở đó "Dì Anne, Alice?". Lin thất thần trong phút giây, không được, tuyệt đối không được đi xuống hồ nước đó, bởi nó đã bị biến thành nước thanh tẩy mất rồi, một ma cà rồng đi xuống đó, chắc chắn sẽ đau đớn đến chết. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để hơi độc đủ để bất cứ thứ gì rơi vào đó đều bị tan chảy lớp vỏ ngoài như nước thanh tẩy diệt Vampire nhẹ lướt qua da thịt Lin, lớp da bên ngoài lập tức bị ăn mòn như lần nhỏ xuống hồ Lin thật sự rất đau. Không giống như đạn bạc lần đó chỉ xoáy sâu vào vai, lần này toàn thân Lin đều đau rát. Lớp khí độc làm hệ hô hấp của Lin như muốn ngừng hoạt động. Nếu không phải đôi mắt đã mù sẵn trước đó thì có lẽ cũng không thể nào lành lặn mê mê tỉnh tỉnh không còn biết gì nữa. Chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng đưa đẩy cơ thể mình, có lẽ nhỏ đã rơi xuống một dòng sông, nhưng sao nước ở sông lại đặc quánh như dầu nhớt đã qua sử dụng vậy, thứ chất lỏng không phải nước kia chảy rất siết, Lin bị nó hết lần này đến lần khác đẩy cho đập vào các tảng đá ngầm. Thứ chất lỏng với mùi vị kinh tởm sộc vào mũi và miệng Lin khiến nhỏ như muốn được chết đi cho rồi, nhưng đến sức lực để vùng vẫy cũng không có thì cái khả năng tự sát làm gì có từ vết thương tuôn ra hòa làm một với màu đen ngất đi trong dòng chất lỏng đen đặc kia mà không hề biết rằng lũ quái vật dưới dòng sông đen bị mùi máu của Lin dẫn đến càng ngày càng bọn quái vật không con nào tiến đến được gần Lin bởi chúng đều bị máu của Lin trong dòng nước giết cảnh xung quanh vốn luôn tĩnh lặng lại nỗi lên một cơn gió, gió thổi qua những cành cây khô chết rũ, thổi qua con sông đen, qua những bộ xương trắng xóa nằm ngổn ngang, mặt đất đầy gai nhọn như lát dưới đất nhìn lên chỉ thấy một mãng đen mịt mù như đấng tạo hóa đã chính thức loại bỏ vùng đất tội lỗi đáng bị nguyền rũa này nên cho bóng tối bao trùm lên cũng không biết mình ngất đi bao lâu, chỉ biết là lúc tỉnh dậy liền cảm thấy mình nằm bên mép sông, có lẽ được sức nước đẩy hôi thối tanh tưởi còn hơn cá chết lâu ngày từ sông bốc lên khiến Lin quặng bụng nôn tháo nôn để, mặc dù với khả năng phục hồi của Vampire chất lỏng mà nhỏ uống vào bụng kia đã bị triệt tiêu hoàn thân Lin đau đớn dữ dội, chất bạc không có nước bọt dơi tiêu hủy khiến vết thương không lành lại được. Máu vẫn cứ rỉ mất máu nhiều nên Lin cảm thấy rất chóng mặt. Lại nói khả năng của Vampire là phục hồi chứ không phải tái tạo. Ví dụ như một ngón tay bị chặt đứt thì sẽ tự gắn lại chứ không phải là mọc ra ngón tay mới, nếu trong trường hợp ngón tay bị đứt cách cơ thể quá 4 mét thì sẽ không tự động liền lại cho đến khi thu hẹp khoảng cách giữa cũng vậy, khác một chút là có thể tạo lại máu giống con người, nhưng không phải ngay lập tức. Dĩ nhiên phần máu đã mất kia có thể trở lại cơ thể Lin nhưng nó đã theo dòng sông chảy đi quá xa chống tay trái khó khăn ngồi dậy, nhỏ không nhìn thấy được gì nên không biết khung cảnh xung quanh trông thế nào, chỉ biết không khí ở đây rất loãng làm ngực Lin khó chịu, không gian im lặng đến mức Lin không nghe được gì ngoại trừ tiếng tim đập loạn lên vì sợ hãi của sợ. Không còn nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì, hoàn toàn mất phương hướng, cơ thể thì đã phế hết một nửa. Lin muốn đi nhưng lại không thể, mà mù lòa thế này còn có thể đi đâu. Chưa kể Lin còn không biết phía trước mình có gì nữa. Tự tiện di chuyển quá nguy này là cấm địa của Vampire's World, chính quyền đã ban lệnh cấm tuyệt đối không cho phép ai được bén mãng đến đây. Nên Lin không trông chờ ai đến cứu mình đâu. Phải tự mình cứu mình không hiểu sao Lin lại mong chờ Zue thế này. Anh sẽ đến giống như lúc trong hồ nước thanh tẩy, lúc Lin bị đạn bạc bắn, lúc Lin rơi vào hoàng điện Titania và Âm Vô Cực của thế giới dị loài. Anh sẽ đưa tay ra và nói "Còn không qua đây?".Tiếng nấc nghèn nghẹn vang sợ tĩnh nào Lin. Trước tiên phải ngồi im ở đây, lấy đạn bạc ra và tháo phong ấn để tăng tốc quá trình phục hồi. Được rồi. Hít thở đều đều còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng bước chân. Tim Lin như ngừng đập. Thông qua âm thanh vọng bên tai Lin nhanh chóng xác định được thứ đang đến có bốn chân, chắc chắn không phải là con người, là 5 dị loài nào tay Lin siết chặt, run rẩy, cơ thể lùi lại phía sau thì chạm phải dòng sông màu tĩnh. Mày phải bình run rẩy đến tận tâm can nhưng nhỏ vẫn nhớ một điều cơ bản là không được để kẻ thù thấy điểm yếu của mình. Thế là nhỏ hóa một cây gậy băng, chống gậy đứng Cút đi, nếu không đừng trách ma sói đầu trâu vẫn đứng lè lưỡi thèm thuồng nhìn Lin. Máu từ cơ thể nhỏ cùng mùi hương và làn da trằng hồng mềm mại khiến chúng không thể nào quay mắt làm ngơ được bất chấp cả việc chúng có thể cảm nhận được Lin không phải hạng xoàng dù nhỏ đang bị tiếng gào lên vang dội, Lin run run như sắp không thể đứng nỗi nữa. Đó là tiếng gọi đồng bọn. Nhỏ sợ đến mức quên cả việc quan trọng bây giờ là tháo phong Lin run rẩy như thế lập tức một con ma sói đầu trâu trong đàn lao đến dùng chiếc sừng húc vào bụng nhỏ. May sao đôi tai Lin vẫn còn tốt phản ứng kịp đã đưa tay trái còn sử dụng được ra nắm lấy sừng con ma sói. Nhưng vì nhỏ đã cạn kiệt sức lực nên kết quả bị nó húc văng vào tảng đá, nội tạng dập khiến Lin phun ra ngụm bò lê bò lết dưới đất, đôi tay mò tìm cây gậy băng vì nhỏ đã không thể hóa băng ra được nữa rồi, nguồn ma lực ít ỏi trong cơ thể đang dành cho việc hồi phục. Lin cắn chặt môi, sao lại thành ra đến đến mức này chứ?Edana? Tại sao cô lại hại tôi đến mức này?Lũ ma sói tiến đến gần Lin, móng vuốt của chúng cào lên người Lin tan nát, nhưng chúng vẫn rất kiên nhẫn, phải vờn con mồi một lúc mới khóc nhưng đôi mắt bị mù kia nào có giọt lệ nào. Tiếng la đau đớn không ngừng vang sao Lin phải chịu đến mức này? Đủ rồi, đủ lắm ra Lin đã sớm biết quả bom ở khu D1 không thể làm đứt dây nối nhưng vì không còn cách nào khác mới đến đó nối lại. Nhưng không ngờ mục đích của kẻ đó chính là đẩy Lin xuống đã đẩy Lin xuống nhưng cô ta không phải là người phá dây, mà chính là Ceref. Ngoài anh ta ra còn ai biết được Lin có khả năng nối dây chứ. Nhưng tại sao Ceref có thể tàn nhẫn đến thế? Tại sao Ceref lại muốn nhỏ rơi xuống nơi này trong khi anh ta muốn giết Lin là chuyện quá dễ dàng? Tại sao lại có thể đối xử với nhỏ như thế?Lúc Lin rơi xuống đã thấy một camera siêu nhỏ gắn ở phía sau lưng Edana, nếu không phải nhìn từ vị trí rơi của nhỏ chắc chắn sẽ không thấy được. Mà rõ ràng lúc Lin coi bản đồ hoàn toàn không thấy có camera ở vị trí đó. Nhỏ cũng đã nhìn qua cấu tạo máy trong của khu vực D1, rõ ràng chỉ cần có năng lượng vừa đủ lớn hơn nguồn năng lượng mà Cedric cung cấp là có thể phục hồi lượng phục hồi chắc chắn Zue có, bởi một người như anh mà không thể đoán trước pháo đài sẽ bị tấn công mà dự trữ sao? Hoặc không chỉ cần anh ta trích một chút từ dòng ma lực khổng lồ của anh ta ra thì mọi thứ sẽ được an Zue đã không làm thế, thậm chí lúc hỗn loạn nhỏ đã liên lạc với anh ta cách điên cuồng nhưng hoàn toàn vô ích, nhỏ đã nghĩ anh ta vô trách không hề. Đại hoàng tử đã thành công quá đó chứ. Anh ta lừa đẹp kẻ thù của mình, đến cả nhỏ cũng bị ràng anh ta có thể phục hồi khu D1 nhưng vẫn để Lin ra tay. Là anh ta không tin Lin, là anh ta muốn thăm dò nhỏ. Thậm chí có thể anh ta đã có suy nghĩ muốn loại bỏ thật sự xấu xa đến mức phải bị như thế này sao? Đến mức người chung sống với nhỏ 40 năm không chút tình nghĩa vứt bỏ nhỏ, đẩy nhỏ đến nơi này. Người mà nhỏ coi là cô bạn thân duy nhất cũng góp chung tay đẩy Lin vào chỗ chết. Đến cả người nhỏ tin tưởng nhất là Zue cũng muốn ruồng bỏ chưa từng ước mơ quyền lực cao sang, chỉ hi vọng được sống bình an trong một thế giới yên bình. Khó lắm sao?Đủ lắm rồi. Như vậy là quá đủ em chỉ còn có anh mà thôi, chỉ có anh là cần em, mãi mãi bên em sừng trâu húc mạnh vào ngực Lin lũng hai lỗ, máu bắn ra văng tung ma sói đưa lưỡi liếm mép. Lập tức nó gào lên đau đớn rồi lăn ra cơ thể Lin lúc này, một luồng sáng màu xanh băng sáng rực lên. Một con sói lao đến, Lin không chút nương tay bẻ đi cặp sừng của nó, một tay hất nó văng ra sói kêu ăng Lin văng dưới đất từ từ chảy ngược lại vào cơ thể, vết đâm của sừng trâu khép lại, những đốt xương bị gãy liền lại, nội tạng cũng lành lại như ban vết thương không phải do đạn bạc gây ra đều lành lại. Lin bất chấp nỗi đau rát khôn cùng của đạn bạc gây ra đứng một mãng váy buộc lấy đôi mắt mình. Ceref đã từng dạy nhỏ rằng, mắt chỉ nhìn được phía trước, còn tai thì nghe được xung quanh. Ceref cũng đã từng cho Lin thử chiến đấu mà bịt mắt lại. Nhỏ sẽ ổn đứng thẳng dậy, cây kiếm băng trong tay lạnh lẽo. Cứ một con sói lao đến nhỏ lại nghe lấy âm thanh mà hình dung ra chuyển động của bọn ma sói này vốn sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nên hình thành trong chúng bản năng lẫn kĩ năng sống mạnh mẽ. Rất nhanh chúng đã nhận ra điểm yếu của bọn kết hợp cùng nhau gào rú lên. Quá nhiều âm thanh hỗn loạn khiến Lin không tài nào phân biệt đâu là đâu phải chạy khỏi bọn chúng thôi. Phía sau là sông đen, nhỏ không thể đi về phía đó, theo âm thanh Lin nghe được thì lũ ma sói vây đông ở phía tay trái, vậy Lin sẽ chạy thẳng. Lin không biết phía trước là cái gì, nhưng nhỏ mặc kệ, đứng đây thì nhỏ sẽ thành thức ăn của chúng sớm hết sức lực bình sinh Lin lao vụt về phía trước, nhỏ hóa ra những mũi tên băng bắn loạn xạ về phía lũ ma sói. Bằng 5 phần sức mạnh vừa mở ra, Lin nhanh chóng chạy vụt vào trong cánh sói nhìn theo bóng Lin đầy tiếc nuối, nhưng không một con nào dám bước vào khu rừng chết cứ thế lao vút về phía trước, cũng không biết vấp té bao nhiêu lần rồi lại lành, rồi lại vấp té, lại lành. Đến khi Lin đã hết sức, nhỏ mới dừng lại. Thở quanh im lặng như tờ. Bọn ma sói không đuổi theo, chắc chắn là vì bên trong này có thứ chúng sợ không muốn chết, nhỏ muốn thoát khỏi đây, muốn về dựng lên một căn phòng băng nhỏ bao lấy mình. Dù cho đã nới phong ấn nhưng lại phải sử dụng hầu hết cho việc phục hồi nên băng của Lin vẫn rất yếu. Đảm bảo bọn ma sói sẽ phá được nếu chúng đến. Vậy nên Lin phải tranh thủ lấy đạn bạc ra mới ra một con dao băng và đồ gắp. Bàn tay Lin cầm nó run rẩy. Nhưng nếu không mau xử lí nhỏ sẽ chết mất. Ceref cũng đã dạy nhỏ cách sơ cứu vết thương rồi mà. Hơn nữa dù sao 5 viên đạn này được bắn ở khoảng cách xa nên không gym sâu vào dao nhọn hoắc rạch vào tay phải, máu lập tức chảy ra. Lin đau đến nghiến răng nghiến lợi để không phát ra tiếng kêu, không nhìn thấy gì Lin chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán. Sau khi xác định vị trí đạn xong, rất nhanh chóng dùng kẹp gắp 2 viên đạn như thế, sau khi lấy được 3 viên, trán Lin ướt mồ hôi, khuôn mặt vì đau đớn mà tím giờ mới là phần quan trọng nhất và đau đớn nhất, lấy đạn ở khắc mà lưỡi dao chạm vào tròng mắt, Lin như muốn phát điên, máu từ hốc mắt chảy xuống thấm đẫm chiếc áo đồng phục vốn đã dơ tựa vào vách tường băng, bộ dạng rũ rượi như người sắp chết. Nếu có thể nhỏ cũng muốn tháo hết phong ấn ra lắm nhưng Lin lại không thể kiểm soát được nguồn ma lực to lớn đó, càng mở phong ấn nhiều bao nhiêu, cơ thể Lin lại càng phải chịu áp lực bấy với một Vampire dòng thuần chính hiệu, cả ma lực và cơ thể họ là một thể thống nhất hoàn hảo. Còn cơ thể Lin lại quá yếu so với ma lực mà Zebric để lại cho nhỏ. Hiểu đơn giản là cơ thể Lin giống như một quả bong bóng còn ma lực bên trong nhỏ giống như không khí vậy. Càng nhiều không khí thì quả bóng càng căng ra và có chiều hướng vỡ đi nếu quá Lũng Đen nằm giữa ranh giới giữa Vampire's World và thế giới dị loài. Diện tích của nó nhỏ hơn Âm Vô Cực nhưng lớn gấp chục lần pháo đài Uranus, Lin thậm chí còn không biết đường đi nước bước của nó thế nào. Thật sự không thể thoát ra trong ngày một ngày hai đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, trong trường hợp tệ nhất nhỏ phải uống máu lũ quái vật nào đó ở đây để tiếp tục sống, nghĩ đến điều đó Lin không khỏi nhớ đến mùi vị tởm lợm của nước sông nói thêm rằng nếu Vampire bình thường bị đói sẽ vô cùng đau đớn và dẫn đến thoái hóa xuống thành Vampire cấp E. Còn Lin nếu bị đói sẽ không bị thoái hóa nhưng sẽ bị đau đớn đến phát không biết đã bao nhiêu phút trôi qua rồi nhưng vết thương do đạn 30% gây ra vẫn chưa lành lại nên chắc chưa đến 5 phút mắt là một trong những bộ phận phục hồi lâu nhất nên dù chỉ ăn đạn bạc 30% thì vẫn phải 20 phút sau mới nhìn thấy được, tay phải bị Edana dùng đạn 100% bắn cũng mất bao nhiêu đó thời gian sao mà chảy lâu đến nhiên lúc này ngoài căn phòng vọng đến tiếng cây ngã rạp, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề từ nhiều phía truyền đến. Bước chân nặng như thế chắc chắn là một đoàn những con quái vật khổng lồ bước đến hoàn toàn bị bao sợ hãi đến quýnh cả tay chân lên, quái vật to như thế này chắc chắn một đấm của nó cũng dư sức phá nát phòng băng của Lin. Nhỏ nên làm gì đây? Có thể làm gì trong khi vết thương vẫn chưa lành cùng đôi mắt mù lòa và kẻ thù vây chặt như gọng kiềm như thế này chứ, thậm chí nếu bây giờ mở phong ấn ra thì sau đó cũng sẽ chết do không đủ sức lực duy trì mà hình dung ra cảnh mình nằm trong bàn tay thô bạo của con quái vật, bị nó bóp một cái nát cả lục phũ ngũ tạng, nát cả trái tim rồi chết. Chính thức kết thúc cuộc đời phải sống trong sự giấm diếm dù có thoát ra khỏi đây thì Edana sẽ lại tìm cách giết Lin và Ceref lại tiếp tục đẩy nhỏ vào chỗ nguy hiểm thôi, Cedric thì không ngừng ép nhỏ phải nói ra thông tin về Zebric, Emi cũng tiếp tục nói dối cả Zue cũng không tin tưởng, cũng không cần nhỏ thì, trở về để làm gì?Lin hoàn toàn tuyệt đến lời tuyên bố sẽ bảo vệ bản thân và Zebric, Lin không khỏi ngủi bất lực rồi Zebric."Ta sống ở ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, bất cứ khi nào em thích cứ đến tìm ta, ta sẽ đưa em lên núi ngắm tuyết".Anh là người duy nhất bên em không điều kiện, là người che chở bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy mà không tính toán lợi ích. Tại sao anh lại chết? Tại sao lại bỏ em một mình như thế?Anh đưa em theo với, nhé?Giọt nước mắt chảy dài bên vệt má vẫn ngồi im ở đó, ngồi đợi cái chết đến với băng vỡ tan vang lên nhức tai nhức óc. Cả khu rừng run rẩy dữ dội, những bụi gai không ngừng vươn tới lũ quái vật, cây cối cũng tua tủa ra dùng đủ mọi cách để chặn lũ quái vật như khu rừng đang muốn bảo vệ Lin nhưng nhỏ không hề biết, Lin chỉ nghĩ là bọn chúng đang tranh giành con mồi là dưng lúc này trong làn nước mắt, Lin thấy bóng dáng đó. Áo choàng màu xanh đứng trong đám tuyết lạnh, chàng trai với đôi mắt xanh đa tình nổi bật trong khung cảnh tuyết trắng, dường như đến tuyết cũng không sánh nổi vẻ đẹp của chàng trai Zebric, Zebric, Zebric - Lin gào tên người đó, cố níu lấy chút hình bóng mờ nhạt đang khuất Sao lại ra nông nổi như vậy không biết? - Giọng nói êm ái cất lên, rất Đưa em theo với, đưa em đi đi Zebric, đi với anh, em mệt lắm rồi - Khuôn mặt Lin đẫm nước Ta có rời xa em bao giờ. Nhưng sẽ có người thay ta đưa em đi thôi. Em phải sống, sống cho cả phần ta nữa. Ngoan, đứng dậy và đi đi, đi đến người đó đi."Lin, em phải nhớ, đối với một Vampire, tai chính là rada thăm dò xung quanh, đôi chân chính là ngựa chiến, đôi mắt là ống ngắm và đôi tay chính là vũ khí".Khoảnh khắc mà con quái vật chạm đến Lin, nhỏ lập tức hóa ra một cây gậy băng đâm mạnh vào tay nó. Máu con quái vật bắn tung tóe lên người Lin như mưa. Nhanh chóng Lin nhảy sang một bên bất chấp vết thương vì di chuyển mà ứa còn chân phải, tay trái và tai mà. Lin quệt nước mắt của mình lẫn máu của con quái vật bê bết trên mặt Tôi sẽ sống xót và rời khỏi quái vật gào rú lên, chúng bắt đầu gia tăng nhịp bước khiến khu rừng như muốn đổ rạp. Lin nắm bắt lấy từng âm thanh, một con đang ờp bên mạn phải nhỏ tiến là Lin lấy đà vụt lên, cây lao băng đâm thẳng vào ngực con da cứng như kim loại của nó khiến cây lao không tài nào đâm vào được. Không thể nào, rõ ràng là lúc này nhỏ đã đâm được nó rồi mà. Chẵng lẽ ngoài trừ lòng bàn tay ra thì cơ thể chúng rất cứng sao?Tại sao lại bế tắc như vậy chứ?Nhưng mà Lin vẫn không muốn bỏ cuộc. Vẫn cầm chắc cây giáo trong tay, đôi mắt dù mù lòa vẫn ngoan cường đáo khựng bước chân khi bắt gặp hình ảnh đó. Anh đã tìm đến Lin phát điên, anh không hi vọng gì ngoài việc Lin đừng bỏ cuộc bởi Zue có thể thấy rõ nơi này kinh khủng như thế nào. Kẻ nào rơi vào đây chắc chắn sẽ tự sát ngay lập tức để được chết nhẹ ấy vẫn kiên cường như ngày nào. Dù bị vây giữa một đàn quái vật khổng lồ, dù cơ thể gần như không thể linh hoạt được nữa và dù cho không thể nhìn thấy gì, cô ấy vẫn cầm lấy vũ khí đứng lên, đứng lên trong sự run rẩy sợ hãi tột nhặt dưới đất lên một viên đá, với lực tay của anh con quái vật sắp chạm đến Lin lập tức ngã bật ra phía giật nãy mình quay về phía hướng viên đá bay tới, âm thanh xé gió của viên đá cực kì mạnh, người ném phải có lực tay kinh khủng thế nào?Là Zue sao? Không thể nào. Không phải Mắt đỏ như vậy, mới khóc một trận xong phải không? Muốn bỏ cuộc?Lin không thể tin vào tai mình được nữa. Nhỏ như chết trân hướng về phía đó. Dù Lin không thấy gì nhưng nhỏ có thể hình dung ra được rằng trên trời lúc này chắc chắn có rất nhiều sao, hàng ngàn hàng vạn vì tinh tú sáng lấp lánh như ngọc, dãy ngân hà chảy dọc trên bầu trời, ánh trăng phía sau lưng chàng trai đó đẹp đến lung linh huyền ảo. Tròng mắt màu aquamarine chắc chắn vẫn thiếu thốn cảm xúc như mọi khi, khuôn mặt đó vẫn sẽ tuyệt thế như bình thường dù đang ở trong nơi tối tăm khốn cùng chẳng còn biết đây là thung lũng đen hay địa ngục gì nữa, chẳng biết xung quanh lũ quái vật đang kêu gào gầm rú nữa. Mọi thứ đều tĩnh lặng như tranh tĩnh lặng, trong bức tranh đó, Zue là thứ duy nhất chuyển động, Zue đang đi Ta đã nói không cần em? Mà hình như em đã quên mất trong nghi thức tuyên hứa lòng trung thành của cận vệ, em đã thề đọc mạng sống của em thuộc về ta mãi mãi. Ta chưa cho phép em chết thì không kẻ nào được lấy đi mạng sống của em, bao gồm cả Không phải là anh cũng muốn tôi rơi xuống đây à? Hay là anh theo đến tận đây để thăm dò thực lực của tôi? Còn nữa, mẹ anh sẽ không hài lòng nếu biết anh đến đây đâu, bà ấy sẽ lại trừ sạch lương của tôi vì đã không trông chừng anh cho coi. Mà anh tệ thật đó, già như trái cà rồi còn bắt người khác trông chừng. Còn nữa, nghi thức tấn phong cận vệ tôi không có tham gia, không có thề thốt gì ở đây cũng không hiểu mình đang nói cái gì Là ta đến trễ, xin - lỗi. Vậy bây giờ làm ngay Nếu bây giờ anh cứu tôi, tôi sẽ bám theo anh cả đời để trả nợ Mọi chi phí ăn uống của tôi anh phải lo Tôi ăn ngủ như heo, anh không được than phiền Không thành vấn Phải tin tưởng Em cũng Thành sẽ mãi mãi bên anh, mạng sống của tôi thuộc về anh, thế trên danh dự của một Bán Vampire? Một nửa Vampire một nữa con người? Zue biết Lin đang rất nghiêm túc, nhỏ đã đem bí mật lớn nhất của mình ra nói với anh, hoàn toàn giao phó cả mạng sống cho đã vậy thì... Zue bước về phía Lin- Vậy ta tuyên bố Clionadh Jocasta, em thuộc về ta, mãi mãi - Bàn tay chìa ra hướng về phía Lin- Còn không qua đây?- Được, vậy thì bây giờ - Lin chạy đến, chạy thật nhanh về nơi chàng trai đó, đôi tay nhỏ bám chặt vào anh- Như vậy là đủ rồi, đưa em về đi, Zue, đưa em về đưa em theo nói Lin nghẹn ngào vì khóc, cả cơ thể cũng run như người bị lạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt. Zue ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn chỉ đứng đến lưng chừng ngực còn chưa đến được vai trong lòng mình. Có lẽ là khó mà cắt đứt được này lũ quái vật di chuyển đến, bàn tay khổng lồ của chúng bắt lấy Zue và Lin. Viên đá của Zue khiến chúng ngã gục nhưng vẫn không thể làm tổn thương đến phần bên ra không dễ dàng gì để thoát trong lòng Zue, Lin vẫn run rẩy, nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực anh. Cô bé đã sợ đến mức đó. Bỗng dưng nhớ đến bộ dạng đau khổ của Lin, một cảm giác tức giận xẹt qua ngực nhiên lúc này một cơn ớn lạnh chạy qua, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Zue không kịp kêu "không" thì lũ quái vật đã hoàn toàn biến chính là lí do tại sao Zue buộc mình phải trở nên vô cảm và xa lánh mọi thứ. Vô cảm sẽ không yêu thương, cũng sẽ không tức giận. Không ai bên anh thì sẽ không gặp nguy hiểm. Bởi vì mỗi lần tức giận là sẽ như thế này mật lớn nhất của nhà Amory, chính là đệ nhất hoàng tử Zue Demon Amory - kẻ được mệnh danh là vua của ma cà rồng vốn không thể kiểm soát được ma lực của lực của Zue chính là xóa sổ mọi thứ, đưa tất cả những thứ xung quanh anh về con số 0 - không tồn run run cảm nhận lấy hơi ấm trong lòng ấy vẫn ổn. Ơn phước làm sao khi cô ấy vẫn siết chặt lấy Lin, vùi đầu nhỏ vào ngực anh, vòng tay mạnh mẽ ôm vẫn ở Đau quá Zue, sao...Đôi môi ấy hoàn toàn nuốt lấy câu nói của Lin. Lin không biết gì nữa, mê mê tỉnh tỉnh như Cái.. cái này, rõ ràng trong nghi thức sắc phong không có ôm và... Trước đó không có vì ta mới thêm vào mà, chỉ được áp dụng riêng cho ta với em mà tay Lin siết chặt vạt áo mươi năm nghe mệnh lệnh của Ceref một cách tuyệt đối, làm một quân cờ dưới tay anh ta. Sau đó vì muốn trả nợ cho anh ta mà phải bước vào hang hùm miệng cọp ở cung điện nhà Amory, bị buộc phải lừa dối hết người này đến người khác để che dấu thân phận, hết lần này đến lần khác phải lâm vào tình huống nguy hiểm, lần trước anh ta rũ bỏ Lin, đẩy nhỏ vào biết bao nguy hiểm, lần này lại hại nhỏ rơi xuống Thung Lũng Đen. Những gì Lin nợ Ceref nhỏ đã trả đủ. Lin không phải thánh nhân, ngu ngốc cam chịu thì cũng phải có giới hạn của nó. Vậy nên người đã tuyệt tình thì đừng trách ta bất nghĩa. Lin và Ceref từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Clioandh Jocasta - người mà Ceref cứu mạng 117 năm trước đã chết tại Thung Lũng Đen rồi. Bây giờ chỉ còn Clionadh Jocasta - một bán Vampire thuộc về đệ nhất hoàng tử Zue Demon là Zue không ruồng bỏ nhỏ, không khiến thế giới này phải đau khổ lầm than, nhỏ nguyện dùng cả cuộc đời bất tử này để bên Zue, bất chấp cả việc có thể trở thành một thanh kiếm trong tay hai người xa lạ, định mệnh đưa đẩy thế nào lại gặp được nhau, đề phòng, nghi ngờ rồi lại thăm dò, bây giờ thì tin tưởng. Vòng xoáy mang tên định mệnh còn biến đổi như thế nào trong tương lai nữa đây? Rốt cục giữa họ là gì? Chủ nhân và thuộc hạ? Bạn bè? Hay còn một cảm xúc gì đó phức tạp hơn mà chính bản thân họ cũng không ngờ đến?- Tác giả muốn xây dựng một nhân vật trưởng thành qua từng giai đoạn. Vậy có ai thấy Lin trưởng thành lên được chút nào không?v - Cơ mà dự là chap sau Lin sẽ "trả" bớt một chút cho Edana, chứ tác giả không chịu nỗi kiểu thánh nhân "lấy ân báo oán" đâu.vv - Cảm ơn đã ủng hộ ạ ^_^Bạn đang đọc truyện tại Nhỏ không biết tại sao trái tim mình lại chệch nhịp thế này...Là do câu nói "Vì em, tôi chấp nhận từ bỏ làm thợ săn, trở thành ma cà rồng, chỉ để được bên em mãi mãi."Hay do đôi bàn tay nhỏ bé đập tan mọi xiềng xích đau đớn, thân thể lạnh lẽo ôm ấp cứu nhỏ khỏi hàng ngàn ma cà rồng chỉ đang trực chờ xử tử nhỏ "Chỉ cần có thể bảo vệ được nụ cười của chị, tôi sẵn sàng chống lại cả thế giới ma cà rồng, tính thêm luôn bảy tỷ người ngoài kia cũng chẳng sao."Hay là khuôn mặt dịu dàng của người nhỏ từng yêu suốt ba mươi năm, cũng là người chỉ xem nhỏ là một quân cờ không hơn "Sai lầm lớn nhất trong một ngàn năm trăm năm cuộc đời ta là đã đẩy người con gái ta yêu vào vòng tay kẻ khác. Bây giờ, quyền lực lẫn sức mạnh, ta không cần nữa, ta đến đây chỉ để mang người ta yêu trở về."Và có thể hay không, là sự im lặng của kẻ cao ngạo ngồi trên ngôi cao ấy, chỉ hờ hững đưa ánh mắt xanh băng lãnh không chứa chất cảm xúc nhìn xuống thân thể nhỏ đang đau đớn rỉ máu trong sợi dây xích của tử thần.

huyet the cua ma ca rong vuong